Không ngờ top 10 của Thiên bảng thì có đến năm người kéo đến, mà đều đứng về phía Sở Mặc. TÍnh cả Sở Mặc nữa là sáu, rồi tính cả Tuyết Vô Tình người từng đứng thứ nhất Thiên bảng nữa là bảy rồi. Ở đây chỉ có duy nhất Diệp Thanh không phải tu sĩ ở Thiên bảng.
Một đấu với bảy. Tuyết Vô Tình biết rõ hôm nay không thể đánh chết Lâm Hắc được. Hơn nữa về sau, muốn đánh chết hắn cũng không phải chuyện dễ. Hắn không nghĩ tên này lại có mạng lưới quan hệ với tu sĩ Thiên bảng nhiều như thế. Tuy nhiên, điều khiến cho Tuyết Vô Tình khó tha thứ nhất là Khương Thái Nguyệt cũng đứng về phía Sở Mặc. Lòng y ngũ vị tạp trần.
Tuyết gia cùng Khương gia là thế giao, con cháu hai bên thông hôn rất nhiều. Tuyết Vô Tình lớn hơn Khương Thái Nguyệt nhưng mấy năm trước hai nhà cũng có ý để hai người đính hôn. Nhưng Khương Thái Nguyệt liều mạng cự tuyệt, nói gì cũng không đồng ý.
Mà khi đó Khương Thái Nguyệt mới bảy tám tuổi, vẫn còn là mộttiểu hài tử không hiểu chuyện nên hôn sự này mới bị lùi xuống. Sau khi Khương Thái Nguyệt thành đạo, bước vào Chí tôn, hai nhà lại nhắc lại chuyện xưa, thương lượng hôn sự giữa hai người.
Nhưng không nghĩ tới Khương Thái Nguyệt lại còn cự tuyệt kịch liệt hơn, lại còn nói nếu cứ bắt buộc nàng sẽ trốn đi, vĩnh viễn không trở về. Vì thế mà nàng cãi nhau trở mặt với gia tộc, vẫn cứ ở Thí luyện tràng không về, lại còn chào mời rất nhiều thiên tài trẻ tuổi, có vẻ như muốn tự thành lập môn hộ, thoát khỏi gia tộc.
Khi trước Tuyết Vô Tình từng đi thăm dò một chỗ hung địa, bị trọng thương, lại thêm Khương Thái Nguyệt sống chết không đồng ý hôn sự, trong cơn giận dữ đã rời khỏi Thí luyện tràng đồng thời thề không quay về đây nữa.
Nếu hai người không gặp còn đỡ, nhưng lại gặp trong tình huống thế này. Khương Thái Nguyệt nhìn qua thì không có gì nhưng lại không ngừng châm chọc khiêu khích. Tuyết Vô Tình sắp không nhịn được rồi.
Bất quá, cuối cùng y vẫn kiềm chế, không bùng nổ, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám người, cuối cùng nhìn Sở Mặc nói:
- Xem ra ngươi tốt đấy, được nhiều người che chở. Hy vọng sau này vẫn vậy. Tuyết Vô Tình nói xong nhìn Tử Đạo nói:
- Lần này trở về ta sẽ không dễ dàng rời đi. Tử Đạo, chuẩn bị nhận khiêu chiến của ta đi. Ta muốn lấy lại vị trí thứ nhất đó.
Tử Đạo thản nhiên cười nói:
- Lúc nào cũng có thể đến chiến nha.
Một câu có thể đến chiến kia hiển thị rõ khí phách của Tử Đạo nhưng khiến Tuyết Vô Tình càng đen mặt. Không buồn nhìn đám người này nữa, Tuyết Vô Tình nhanh chóng biến mất.
Đám người ở lại ngơ ngác nhìn nhau, trước đó bọn họ cũng không nghĩ tới một mình Lâm Hắc lại dẫn đến nhiều người như vậy.
Những người ở đây chỉ có Diệp Thanh hơi biết một chút là công tử đang ẩn tàng thân phận. Nhưng dù công tử có che giấu thế nào, thiên kiêu luôn sẽ toát ra ánh hào quang lộng lẫy nhất. Người đầu tiên rời đi là Trương Nhã Lộ. Nàng không có giao tình gì với Sở Mặc, thậm chí lúc đầu hứng thú chỉ vì khí thế trên người Sở Mặc quá sung túc, khiến nàng muốn đánh một trận. Sau vì Sở Mặc mà nàng ngộ đạo nên cảm thấy thiếu ân tình của người ta.
Nàng có chút tâm tư mời chào nhưng nhìn đám người đến, Trương Nhã Lộ không nghĩ nữa. Nàng cáo từ rời đi, đi rất tự nhiên phóng khoáng, không có gì tiếc nuối.
Ngay sau đó, Cơ Khải cũng đi. Trước khi đi còn nhìn Sở Mặc nói:
- Nghe nói ngươi có chút bất đồng với đệ đệ ta. Ta đã cảnh cáo nó nên Lâm đ*o hữu cứ yên tâm, La Thiên hoàng tộc vẫn hiểu đạo lý. Sở Mặc nghe thế, hơi buồn cười nhưng không nói gì, chỉ gật đầu:
- Nếu y không chủ động trêu chọc ta thì ta cũng sẽ không trêu chọc y.
Cơ Khải nhìn những người còn lại, ở đây toàn người quen, cũng không có gì khó nói. Anh ta than nhẹ:
- Với tính nó thì kiểu gì cũng sẽ chủ động tìm ngươi. Aiz, dù sao ngươi cũng không cần chấp nhặt với nó…
Sở Mặc nghe thế thì hiểu ra, thì ra ca ca sợ đệ đệ chịu thiệt. Mặc dù không hẳn là khẩn cầu nhưng cũng nói gần nói xa rồi. Vì thế, Sở Mặc gật đầu nói:
- Ta hiểu ý của Cơ đạo hữu.
Cơ Khải ôm quyền với Sở Mặc, sau đó nhìn những người khác, nhẹ nhàng thở dài, gật đầu một chút với Khương Thái Nguyệt, không nói gì nữa xoay người rời đi.
Lâm Hắc là một nhân tài chân chính, không, chính xác mà nói phải là một đại tài, không hề thua kém bọn họ.
Đại tài như vậy ai chẳng muốn mời về. Chỉ tiếc đệ đệ của mình nên Cơ Khải không mời chào Sở Mặc. Hơn nữa, những người ở đây đangnhìn chằm chằm, nếu Cơ Khải có thể như nguyện mới là lạ đó. Nên Cơ Khải chọn ly khai.
Cơ Khải rời đi, Khương Thái Nguyệt nhìn thật kỹ Sở Mặc nói thẳng:
- Lâm Hắc đi cùng ta đi, Khương gia che chở ngươi.
Tử Đạo và Lưu Vân Phong không nhịn được liếc mắt, tự nhủ: nữ nhân này đúng là trực tiếp, không ngờ lại dám nói thẳng Khương gia. Chính xác mà nói thì Khương gia rất vang dội, danh tiếng và thực lực đều nổi trội.
Đừng nói Thí luyện tràng, trong La Thiên Tiên Vực, Khương giacũng là đại tộc hàng đầu. Tuy nhiên, La Thiên Tiên Vực không phải chỉ có một Khương gia.
Thân là nam nhân, Tử Đạo và Lưu Vân Phong không tiện xen mồm mà chỉ lẳng lặng nhìn Sở Mặc đưa ra lựa chọn.
So với việc mời chào, Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều muốn kết giao bằng hữu với Sở Mặc hơn. Nam nhân có suy nghĩ khác với nữ nhân. Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều nghĩ người như Lâm Hắc rất kiêu, chưa chắc có khả năng dễ dàng tình nguyện đứng dưới ai.
Chí tôn ở La Thiên Tiên Vực không hẳn là cao thủ cấp cao nhất, Chítôn chẳng thiếu lắm. Nhưng ở các đại vực khác thì có thể dễ dàng đạt được thanh danh, địa vị và tài nguyên. Nhất là Chí tôn như Lâm Hắc, hùng mạnh hơn Chí tôn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Diệp Thanh chờ đợi nhìn Sở Mặc. Nàng không nghĩ nhiều mà chỉ muốn công tử ở cùng một chỗ. Không phải vì nàng có tình cảm gì đặc biệt mà nàng chỉ nghĩ công tử đáng tin hơn Khương Thái Nguyệt, ở cùng công tử nàng mới chân chính an tâm.
Sở Mặc nhìn Khương Thái Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:
- Thật có lỗi, trước mắt ta không có ý nghĩ này. Dường như Khương Thái Nguyệt cũng biết Sở Mặc sẽ nói thế, nàng gật đầu:
- Khi nào ngươi thay đổi chủ ý có thể tìm ta. Đây là truyền âm thạch của ta nhé.
Khương Thái Nguyệt trực tiếp ném một khối truyền âm thạch cho Sở Mặc. Sở Mặc tiếp được, khắc hạ một đạo tinh thần lực của mình vào sau đó lấy truyền âm thạch của mình đưa cho Khương Thái Nguyệt.