Trên người hắn có thần khí đấy!
Bất kể là Thí Thiên hay Hỗn Độn Hồng Lô đều không phải chí tôn khí bình thường.
Có lẽ, La Quật thật sự giống Biên Khai Vũ nói, một kẻ mê võ nghệ, nhưng mê võ nghệ không phải là ngu ngốc, cũng không có nghĩa là không có tham niệm không cótư dục.
Đạo Môn Cửu Tự Chân Ngôn, Sở Mặc truyền hay không? Đương nhiên có thể!
Bởi vì hắn nắm giữ lệnh bài Đạo Môn, hắn chính là chưởng giáo Đạo Môn!
Mặc kệ hắn quyết định gì, người khác cũng không có quyền can thiệp.
Nhưng vấn đề là, La Quật một khi tiếp nhận hắn truyền thụ cho Cửu Tự Chân Ngôn, chẳng khác nào trở thành người của Đạo Môn, một tồn tại khủng bố sẽ cam tâm gọi một người tuổi còn trẻ là giáo sư sao? Tạm thời không nói đến, đến lúc đó, nếu chẳng may La Quật muốn vài món thần khí có phải hắn cũng cho?
Cho nên, với đề nghị của Biên Khai Vũ, Sở Mặc từ chối cho ý kiến, hắn nhìnthoáng qua mọi người, sau đó nói:
Các ngươi đều cảm thấy, chúng ta nên lập tức đột phá cảnh giới, sau đó rời Thiên Lộ sao?
Mọi người đồng loạt gật đầu, Sở Thanh nhìn Sở Mặc nói:
Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng đối mặt với một chuẩn Chí Tôn, chúng ta không có bất kỳ cơ hội nào.
Thủy Y Y nhẹ giọng thở dài nói:
Đúng vậy, đừng nói là Chuẩn Chí Tôn, cho dù là Đế Chủ đỉnh cao, chúng ta cũng không thể ứng đối.
Hổ Liệt thở dài, không nói gì.
Tiêu Trường Bình lại nhìn Sở Mặc nói:
Nếu Sở huynh đệ thật sự muốn đi, ta đi cùng ngươi.
Nguyệt Khuynh Thành cũng nói:
Ta là tùy tùng, công tử đi đâu, ta đi đó.
Sở Thanh và Thủy Y Y thở dài, có chút bất đắc dĩ cười rộ lên. Lúc này, Tiêu Trường Bình thản nhiên nói:
Thật ra ta nghĩ, chuyện chưa thật sự nghiêm trọng như vậy.
Sở Thanh tức giận:
Bị một chuẩn Chí Tôn theo dõi còn không nghiêm trọng sao? Thế ngươi cảm thấy chuyện gì mới nghiêm trọng?
Đầu lâu của Biên Khai Vũ thở dài nói:
Sự lợi hại của Chuẩn Chí Tôn, các ngươi không thể tưởng tượng, hắn muốn tìm một người, thật sự chưa chắc cần người khác trợ giúp.
Sở Mặc lúc này bỗng nhiên nói một câu:
Hắn dám đối mặt Chuẩn Chí Tôn cấp Thiên kiếp khác sao? Biên Khai Vũ nao nao, lập tức nói:
Có lẽ không dám, nhưng hắn có năng lực trấn áp trước khi Thiên kiếp bắt đầu.
Nếu hắn không thể.
Sở Mặc nói.
Biên Khai Vũ nghẹn lời, sau một lúc lâu mới lên tiếng:
Vậy hắn sẽ ra tay can thiệp ngươi độ kiếp, thẹn quá hóa giận, chẳng chuyện gì không làm được.
Hắn không phải một kẻ mê võ đơn thuần sao?
Nguyệt Khuynh Thành nói.
Biên Khai Vũ nói:Mê võ nghệ cũng không phải ngu ngốc, hơn nữa con người khi hoàn toàn nổi giận sẽ làm những gì, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?
Đừng nhìn chỉ còn một cái đầu, nhưng Biên Khai Vũ vẫn chỉ sợ có mình Sở Mặc. Những người khác trong mắt hắn chỉ là trẻ con chưa lớn. Chỉ có Sở Mặc nhìn như rất thuần lương song lại lòng lang dạ sói.
Tựa như hắn giết Phạm Dương gọn gàng mà linh hoạt, căn bản không hề do dự. Thậm chí không cho Thủy Y Y một cơ hội cầu tình!
Hắn trưởng thành tuyệt đối là một tồn tại. Biên Khai Vũ hận chết Sở Mặc, hắn không muốn Sở Mặc trưởng thành, cho nên hắn lừa Sở Mặc, để hắn giao thần thông cho La Quật. Đến lúc đó, lấy tính của La Quật nhất định sẽ lấy đầu lâu của hắn về, cải tạo thân thể cho hắn, bởi vì La Quật là một kẻ rất bao che khuyết điểm. Hắn sẽ nói cho La Quật vài bí mật của Sở Mặc, tỷ như cây đao kia, cả lò luyện đan... Tất cả đều là chí tôn thần khí siêu việt!
Chí tôn khí La Quật sẽ không để trong mắt, nhưng thần khí... La Quật chắc chắn không bỏ qua.
Thời gian dài như vậy, Biên Khai Vũ cũng hiêu đươc tính của Sở Mặc, hắn chắc chắn không đáp ứng giao ra thần khí. Đến lúc đó, bị La Quật trấn áp... Là việc không thể tránh né.
Đáng tiếc Sở Mặc không măc mưu, căn bản cũng không muốn đối mặt với La Quật. Điều này làm Biên Khai Vũ buồn bực, giờ hắn chỉ còn cái đầu này, pháp lực chỉ còn một thành, căn bản không làm được trò trống gì. Sở Mặc có thể đập nát đầu của hắn bất cứ lúc nào, khiến hắn hoàn toàn hồn bay phách lạc. Cho nên, hắn cũng không dám trêu chọc Sở Mặc quá mức.
Sở Mặc bỗng nhiên nhìn Hổ Liệt, Nguyệt Khuynh Thành, Sở Thanh, Thủy Y Y cùng Tiêu Trường Bình:
Nơi này, đã là sâu trong Thiên Lộ, khoảng cách tới nơi cuối cùng cũng không còn xa. Ở đây tiến hành đột phá sẽ tăng trưởng lớn.
Mọi người thở ra, nghĩ Sở Mặc đã thông suốt quyết định đột phá ở nơi này.
Không ngờ Sở Mặc nói:
Các ngươi cứ ở đây đột phá. Ta còn muốn tiếp tục thâm nhập vào. Không được!
Thủy Y Y và Sở Thanh đồng thanh nói, sau đó nhìn nhau.
Sở Thanh nói:
Quá nguy hiểm!
Thủy Y Y nhìn Sở Mặc:
Ngươi đang lấy hạt dẻ trong lò lửa!
Sở Mặc lắc đầu:
Yên tâm, ta tin ta không có việc gì.
Ngươi thật sự quyết định? Có thế nào cũng đi tới cuối Thiên Lộ?
Thủy Y Y nhìn Sở Mặc hỏi. Sở Mặc gật đầu.
Tốt lắm, ta đi cùng ngươi.
Thủy Y Y nói như đinh chém sắt.
Ta cũng thế. Hổ Liệt nói.
Ta nói rồi, công tử đi đâu ta theo đó. Nguyệt Khuynh Thành nói.
Tiêu Trường Bình cười nói:
Ta nợ các ngươi đại nhân tình, mạng là các ngươi cứu, sao có thể thiếu ta?
Sở Thanh bất đắc dĩ nhìn mọi người:
Được, đánh cuộc một lần, hoặc muôn đời huy hoàng hoặc vạn kiếp bất phục, cũng không có gì lớn. Nhưng nếu để ngươi gặp sơ suất trên Thiên Lộ thì ta cũng không cần về Sở gia nữa.
Sở Mặc nhìn mọi người:
Các ngươi không cần phải làm như vậy.
Ngươi càng không cần phải thế!
Sở Thanh nói.
Sở Mặc trầm mặc một chút, phách vào đầu của Biên Khai Vũ khiến hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, trong lòng tự nhủ tên khốn khiếp, nếu có một ngày Biên gia xoay người tuyệt không bỏ qua ngươi!
Lúc này Sở Mặc thành thật nói:Có người trên Thiên Lộ, để lại cho ta một phần cơ duyên.
Tất cả mọi người nhìn sang, ngay cả Sở Thanh cũng bất đắc dĩ nói:
Đệ đệ thân yêu, ai để lại cơ duyên cho ngươi? Đại bá sao?
Sở Mặc cười cười:
Một người rất lợi hại.
Người kia lợi hại thế nào, Sở Mặc không nói rõ được, mà có nói bọn họ cũng không tin.
Thánh nhân!
Thánh nhân trên Thiên Lộ để lại một phần cơ duyên cho hắn. Sở Mặc không cóđạo lý nghi ngờ.
Bởi vì nếu như muốn giết hắn, vị thánh nhân có liên hệ máu mủ với hắn kia căn bản không cần tốn công tốn sức, năm đó có thể tru sát hắn ở Nhân Giới.
Trong tay hắn có lệnh bài Đạo Môn, trên Thiên Lộ cũng có người nhận ra Tuyết Hống.