Sở Mặc có chút cảnh giác nhìn thiếu nữ váy xanh.
Thiếu nữ váy xanh tức giận:
- Giúp ngươi thu thập con rắn này! Ngươi đần như vậy, lại yếu, biết tới khi nào mới trừng trị được nó chứ?
- Ách…
Sở Mặc cười ha hẳ, sau đó đưa đoản đao trong tay cho thiếu nữ váy xanh.
Thiếu nữ váy xanh lúc này cũng không xem mình là tiểu cô nương nhu nhược, động tác gọn gàng, tuy là làm việc máu tanh nhưng động tác cũng rất tao nhã, làm cho người ta có một loại mỹ cảm khác thường.
- Ngươi trước kia thường làm loại chuyện này sao?
Sở Mặc có chút kinh ngạc hỏi.
Thiếu nữ váy xanh hơi ngẩn ra, lập tức nhíu mày liễu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Đúng nhỉ…. Vì sao ta lại làm mấy việc này?
- …..
Sở Mặc đầu xám xịt, nhìn nàng nói:
- Ngươi không phải là mất trí nhớ đó chứ?
- Mất trí nhớ?
Thiếu nữ váy xanh thành thật ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Chắc là thế!
- Ngươi làm sao có thể xác định?
Sở Mặc thật sự có chút khó mà tin được lời của nàng.
- Đương nhiên a, ta cái gì cũng không thể nhớ, mà lại ưu tú như vậy, nhất định là mất ký ức!
Thiếu nữ váy xanh vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Sở Mặc.
- Vậy ngươi tên là gì?
Nhìn thiếu nữ váy xanh thuần thục giải quyết rắn Xích Mục Hàn Băng, trong lòng Sở Mặc thầm khen, thuận miệng hỏi.
- Tên của ta, để ta suy nghĩ…
Thiếu nữ nghĩ nửa ngày, sau đó nói:
- Tên của ta, hình như…. Gọi là Kỳ Tiêu Vũ.
- Hình như?
Sở Mặc một đầu xám xịt, nhìn thiếu nữ động lòng người trước mặt:
- Ngươi dựa vào cái gì vậy?
Thiếu nữ có chút ủy khuất nói:
- Người ta có thể nhớ tên đã rất không dễ dàng rồi.
- Đây là trầm tư suy nghĩ lâu mới khó khăn nhớ tới đây mà!
- Được, vậy gọi là Kỳ Tiêu Vũ đi….
Sở Mặc kéo khóe miệng, sau đó hỏi:
- Ngoại trừ tên, ngươi cái gì cũng không nhớ sao?
Thiếu nữ gật gật đầu:
- Ta chỉ nhớ rõ mình tới nơi này là muốn làm một chuyện, giống như việc kia, dường như còn có liên quan với ngươi, còn những chuyện khác ta đều không nhớ nổi.
- Có liên quan tới ta?
Vẻ mặt Sở Mặc giật mình nhìn thiếu nữ:
- Tỷ tỷ ngươi có thể bớt làm loạn được không? Hai ta vốn không quen biết, chuyện của ngươi làm sao có thể có liên quan tới ta?
Thiếu nữ liếc mắt:
- Ca ca! Ngươi ta nói là sự thật, ngươi vì sao lại không tin chứ?
- Tốt nhất không nên liên quan tới ta.
Sở Mặc lẩm bẩm một câu.
Sau đó Sở Mặc đốt lên một đống lửa, đợi cho Minh Hỏa biến mất hoàn toàn chỉ còn lại than đỏ rực.
Sau đó mới xâu chuỗi thịt rắn thật tốt treo nướng ở phía trên, lại lấy cái loại đồ gia vị trên người, đều đặn rắc vào trên thịt rắn.
Thịt nguyên thú bậc bốn, tính chất có chứa mười phần dầu, không ngừng rơi vào bên trong lửa than, phát ra tiếng vang keng keng.
Qua một lúc sau, hương khí nồng đậm liền xông vào mũi.
Thiếu nữ lúc nào vốn có chút khinh thường dùng sức hít mũi vài cái, sau đó lại trơ mắt nhìn thịt trên tay Sở Mặc, không ngừng nuốt nước miếng.
- Ngươi có thể nướng thịt sao?
Mắt thiếu nữ không hề nháy nhìn chằm chằm thịt nướng, không yên lòng hỏi.
- Ngươi không phải là không biết đấy chứ?
Sở Mặc nhìn nàng một cái.
- Loại chuyện như thế này, một cô gái như ta làm sao có thể làm?
Thiếu nữ vẻ mặt kỳ quái.
-….
Sở Mặc lập tức không nói gì, thầm nghĩ tới bản lĩnh thu phục nguyên thú của ngươi thuần thục không thua sư phụ ta, lại còn nói chính mình sẽ không làm, có quỷ mới tin lời của ngươi!
Sau đó, Sở Mặc đã đem một chuỗi thịt rắn đã nướng chín đưa cho nàng, hỏi:
- Vậy nhiều ngày nay ngươi đã ăn cái gì?
- Ta?
Thiếu nữ ngẫm nghĩ một chút, đáp:
- Ta không cần ăn cơm.
- Không cần ăn cơm? Ngươi không đói bụng sao? Lừa ai đó?
Sở Mặc vô cùng xem thường, cảm thấy chỉ số thông minh của tiểu cô nương này dường như có chút kém.
- Đương nhiên không đói bụng!
- Vậy sao ngươi còn ăn cái này?
- Ngươi nướng món này thật là thơm!
- Được rồi, ngươi thắng!
Trong thời gian sau đó, Sở Mặc gần như chưa ăn được mấy ngụm, thịt rắn nướng ra hầu như toàn bộ đều vào bụng của Kỳ Tiêu Vũ tiểu thư nói mình không ăn cơm cũng không đói.
Sở Mặc nhìn bụng nàng không có chút thay đổi nào, gần như hoài nghi không biết nha đầu kia có phải cất thịt vào trong không gian trữ vật hay không?
Rốt cục——
Nàng ăn không vô nữa.
Sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, vẻ mặt thỏa mãn nói:
- Cảm ơn ngươi!!!! Đây là món ngon nhất ta từng được ăn!
Nói xong, có chút kinh ngạc nhìn Sở Mặc:
- A? Ngươi làm sao lại không ăn?
Sở Mặc khóc không ra nước mắt, mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái, không muốn để ý tới cô ấy.
Yên lặng quay đầu đi, sau đó tiếp tục nướng!
- Hì hì, người ta đi chơi, sau đó sẽ lại tới tìm ngươi chơi!
Nói xong, thân hình Kỹ Tiêu Vũ chợt lóe liền biến mất trước tầm mắt của Sở Mặc.
Khóe miệng Sở Mặc co quắp, thầm nói:
- Ăn xong phủi mông rời đi…. Đây là tác phong gì cơ chứ?
Tuy nhiên khi quay đầu nhìn qua xương rắn, gân rắn, da rắn sắp vô cùng chỉnh tề ở một bên, Sở Mặc lại cảm thấy tuy rằng chỉ số thông minh của tiểu cô nương này không nhiều, lại hay ăn hàng, nhưng vẫn có chút dùng được.
Sau khi ăn no nê, Sở Mặc đem xương rắn, gân rắn và da rắn buộc lại mang ở trên người.
Nguyên bản hắn muốn thu mấy thứ này vào bên trong khối ngọc của mình, nhưng lại không muốn lộ ra mình có không gian trữ vậy, dù sao cũng không nặng liền mang trên lưng.
Khối ngọc kia là bí mật lớn nhất của hắn.
Vào thời khắc sinh tử, lĩnh ngộ được loại bộ pháp đó, Sở Mặc rất vui vẻ, rốt cục học được một môn công pháp.
Lại nói tiếp, con đường tu luyện của hắn thật là nhấp nhô, đối với mấy đệ tử bên các môn phái kia mà nói, một ít tri thức dễ như trở bàn tay, Sở Mặc lại cần phải thông qua thực tiễn, rồi lại cần đi trải nghiệm một chút.
Khả năng đệ tử những môn phái kia một canh giờ có thể lĩnh ngộ gì đó, Sở Mặc lại cần vài ngày, thậm chí là cần nhiều thời gian hơn mới có thể nắm giữ.
Nhưng có một thứ đệ tử trong những môn phái kia như thế nào cũng không sánh bằng.
Kinh nghiệm và trình độ vững chắc của Sở Mặc, đệ tử những môn phái kia không thể bì kịp!
Kinh nghiệm thực chiến cũng phong phú hơn so với bọn họ vô số lần!
Đương nhiên, mấy thứ này bây giờ Sở Mặc còn nhìn không tới, hắn chỉ biết là muốn học được bản lãnh thật sự không dễ dàng như vậy!
Cho nên, mỗi khi hắn lĩnh ngộ ra một môn công pháp mới đều mững rỡ như điên.
- Đáng tiếc ngọi trừ Thiên Ý Ngã Ý, những thứ công pháp này sư phụ đều chưa từng nói qua với ta! Đăng bởi: longnhi