Sở Mặc đầu xám xịt, không tìm được lời để nói.
Bên kia lại nói:
- Các người biết ta là ai? Tới nơi này có mục đích gì, nói xem ai phái các ngươi tới?
Hô!
Tử Đạo thở phào một cái, đứng ở đó, đưa tay vuốt mồ hôi trán. Đường đường là bán thánh đỉnh phong, lại bị toát mồ hôi, cảm giác như thế, đối với Tử Đạo mà nói, cũng là rất hiếm lạ rồi, y thở dài nói:
- Ta từ nhỏ nghe truyền thuyết về đại thánh gia, lớn lên trong lòng rất ngưỡng mộ và kính trọng đại thánh gia…
- Thối lắm, thối lắm … quả thực thối không thể ngửi.
Trong hư không, âm thanh bén nhón, vô cùng khinh thường, cười lạnh:
- Phiền toái nhất là cách nói chuyện đạo mạo như ngươi, đổi người nói, không thì cút đi cho ta, đừng nhìn thấy lão gia bị trấn ấp nơi đây, một hơi thở có thể thổi bay ngươi!
- …
Tử đạo một đầu xám xịt, coi như y đã lĩnh giáo cái gọi là vui giận thất thường.
Lưu Vân Phong từ trước tới nay nhanh mồm nhanh miệng, nhưng hiện tại cũng có chút run run, đem ánh mắt quay về hướng Sở Mặc.
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chúng ta tới thả ngài đi ra ngoài.
- Ai ôi!!! Hắc, có chút ý tứ, tiểu gia hỏa, ngươi nói ngươi nói, ngươi có bản lãnh thả ta đi ra ngoài sao? Thật khoe khoang, ngươi nghĩmình là ai? Nếu là đến một tu sĩ cảnh giới đại thánh, ừ, cảnh giới đại thánh cũng không được, quá yếu, quá yếu, cũng không đủ ta đây đánh một côn, nếu là một tu sĩ tổ cảnh đến, còn miễn cưỡng, người cho phong ấn ta đây là cái gì? Âm thanh ầm ầm vô cùng coi thường.
- Chúng ta yếu, quan trọng là ngài mạnh a. ngươi có thể dậy chúng ta a, nhiều năm qua, ngoài bọn ra ra còn có ai khác đến đây không?
Sở Mặc vô cùng tự tin nói.
Đích xác, có thể xuyên qua trùng trùng độc khí, và khu vực ma diệt đạo hạnh, đại thánh thông thường đều chưa làm được.
- Làm sao lại không có, mấy chục năm trước, có một tiểu hòa thượng đến, tuy nhiên bị ta đuổi đi, cái tiểu hòa thượng đó, ha ha ha ha, khờ dại giống cái kẻ ngu, lại còn muốn ta làm hộ vệ cho y, che chở y đi lấy chân kinh. Phì, trên đời này ở đâu ra có chân kinh, y so với Phật đà còn sung, một cái đạo hạnh nhỏ bé hòa thượng lại muốn độ hóa chúng sinh, khiến vạn vật sinh linh đều hướng thiện, rõ ràng là cực kỳ ngây thơ rồi, chết cười, những người đó nếu là vài cuốn chân kinh có thể độ hóa được, thế giới này sớm đã vô cùng tốt đẹp rồi.
Trên bầu trời, âm thanh của hầu tử vang lên.
Cả ba người Sở Mặc ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ trước bọn họ cũng có người đến qua nơi này, hơn nữa theo vị đại thánh này nói, đạohành của người nọ là rất yếu, có lẽ là không quá cao, y làm sao có thể xuyên qua mảnh cấm địa này?
Lúc này, giọng của Hầu tử kia lại vang lên:
- Tiểu hòa thượng kia chưa từng từ bỏ ý định, ở lại đây bồi tiếp ta ba năm, sau đó ta chán liền một hơi thổi bay y đi, cũng chưa từng quay lại, cũng không biết có phải xui xeo rơi xuống khí độc chết hay không?
- …
Sở Mặc ba người đầu đều là xám xịt.
Ba người tiếp tục đi lên phía trước, áp lực càng lúc càng lớn, đếncuối cùng đi mỗi bước đều là vô cùng khó khăn.
Sở Mặc nghĩ một chút, đột nhiên vận khởi phật gia Lục Tự Chân Kinh
Trong nháy mắt, khi vận khởi Lục Tự Chân Kinh, đột nhiên cảm giác thân thể của mình lập tức trở lên nhẹ nhàng, dường như đầy trời áp lực lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.
Tử Đạo cùng Lưu Vân Phong cả hai đều sợ ngây người, vẻ mặt đờ ra nhìn Sở Mặc. Sở Mặc nói với hai người:
- Hai vị ca ca, hai người không được thì đợi ở đây, ta qua đó xem xem.
Vị đại thánh kia Vui giận thất thường, không biết có thể hay không đem ba người bọn họ thổi bay, cho nên vẫn là tự mình đi lên trước xem xem.
Tuy trong lòng Tử Đạo cũng kinh ngạc với biến hóa của Sở Mặc, nhưng cũng gật gật đầu không hỏi nhiều:
- Bọn ta chậm rãi đi, áp lực này, áp lực như này đối với bản thân tu vi chúng ta cũng có chỗ tốt. Lưu Vân Phong cũng gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế, lão tam, ngươi cẩn thận.
Sở Mặc lên tiếp đáp ứng sau đó bước nhanh hướng chân núi đi đến.
Lúc này, hầu tử kia thamh âm vô cùng kinh ngạc:
- A, nhóc con ngươi lại có thể biết cái này, ngươi đối với Phật môn có đại quan hệ a!
- Có chút.
Sở Mặc thản nhiên thừa nhận. Hầu từ nếu cũng có quan hệ với Phật môn sâu xa như thế, đã nói lên y có thể hiểu rõ tuyệt học thần thông của phật môn, cho nên hắn nói dối là không có ý nghĩa gì nữa.
- Có chút thú vị a, ngươi lại biết cái này, nói như vậy, ngươi thật sự có khả năng, có thể thả ta ra ngoài,
Hầu tử có chút kinh nhạc nói, sau đó bỗng nhiên lớn tiếng hỏi:
- Tiểu oa nhi, ngươi thân kiêm thần thông Phật môn, trên thân lại xuất hiện lực lượng Đạo Môn, ngươi nói, nói cho ta biết ngươi đến làm gì? Muốn thả ta ra ngoài làm gì?
Hỏi đến sau cùng, thanh âm của Hầu tử đã có vẻ sắc bén rồi. Đang đau khổ chống lại áp lực đi về phía trước, Tử Đạo và Lưu Vân Phong toàn bộ dừng lại cước bộ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Sở Mặc nói:
- Một đám vô thượng tồn tại muốn giết ta, nhưng nghe nói bọn họ hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, năm đó khi bọn họ chơi xấu ta, bị cắn trả, đều đang tu dưỡng, nhưng là ta vẫn không yên tâm, bởi vì trong tay họ có rất nhiều thuộc hạ cường giả khủng bố cảnh giới đại thánh, bọn họ muốn giết ta, ta vẫn là không có khả năng phản kháng, cho nên, ta muốn thả ngươi ra, đem La Thiên Đại vũ trụ này khuấy tung lên, cho ta tranh thủ chút thời gian.
- …
Tử Đạo một vẻ tái nhợt
- …
Lưu Vân Phong mặt như tro tàn
Hai người này chút nữa thì điên rồi, trong lòng tự nhủ lão tam là đang tìm đường chết người có thể thẳng thắn thành khẩn, nhưng thẳng thắn như thế này, chẳng phải là giống với trực tiếp nó cho vị Đại Thánh gia này ngươi đem y thả ra là muốn lợi dụng y sao?
Giống như ngươi, nếu có thể thành công mới kêu là gặp quỷ rồi. Được rồi, hai chúng ta đừng đi về phía trước nữa, đợi nhặt thi thể lão tam đi…
Yên tĩnh.
Sở Mặc nói xong câu đó, cả phiến thiên địa tất cả một mảnh tĩnh mịch.
- Ha ha... Ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Qua một lúc lâu, tiếng cười của Hầu tử truyền từ trong đó đến, trong tiếng cười đem theo vô tận vui mừng, như là một đứa nhỏ vui vẻ. Lại làm hai người Tử Đạo và Lưu Vân Phong triệt để bối rối.
Sở Mặc nhẹ nhàng buông tay ra, một giọt mồ hôi theo trán hắn lặng lẽ chảy xuống.
...