Mục lục
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: Stuki°°

Bước chân của Mặc Thời Khiêm không có dừng lại, dắt tay của Trì Hoan theo bên người cô ta đi qua, trực tiếp đi xuống.

Chiếc xe Gutts màu đen đậu ở chỗ tối, nam nhân tự nhiên thay cô kéo cửa chỗ ngồi cạnh tài xế, sau đó mới vòng qua đầu xe trở lại chỗ tài xế.

Xe lái ra khỏi một lúc lâu.

Bên trong xe từ đầu đến cuối là an tĩnh, Trì Hoan nghiêng đầu nhìn phong cảnh không ngừng biến đổi, tựa hồ đang xuất thần.

Nam nhân giọng trầm thấp đánh vỡ bầu không khí im lặng: “Em đang mất hứng?”

Trì Hoan lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Không có.”

Hắn nhàn nhạt: “Em không nói gì.”

Cô có chút buồn cười nói: “Em chẳng lẽ không thể không nói gì sao?”

“Không thể, em nên có rất nhiều lời muốn nói.”

Mặc Thời Khiêm là một nam nhân có sở thích yên tĩnh, hắn cũng không thích người khác ghé vào lỗ tai hắn xì xì xào xào nhưng hắn vô cùng không thích Trì Hoan an tĩnh, nhất là an tĩnh khác thường như bây giờ.

Trì Hoan mím môi, lại trầm mặc.

Cô rất là muốn hỏi, cũng chính xác là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô không biết mở miệng từ chỗ nào.

Cô suy nghĩ một chút, tìm được vấn đề đơn giản nhất: “Đào Thanh vừa rồi, là người nào?”

“Vợ của bạn trai trước của Tô Nhã Băng.”

“Em hỏi cô ta với anh quan hệ thế nào.”

Mới vừa rồi cãi vã cô đều nghe được, dĩ nhiên biết quan hệ của Đào Thanh với Tô Nhã Băng.

“Không có quan hệ.”

Loại này trả lời căn bản là gián tiếp cự tuyệt trả lời, Trì Hoan bực mình, lười không muốn để ý đến hắn, đem mặt lại quay qua một bên.

Một lát sau, thanh âm nam nhân trầm thấp thản nhiên nói: ” Thời điểm anh điều tra Tô Nhã Băng, điều tra được cô ta cùng Thẩm Hồng quan hệ, cô ấy là Thẩm Hồng phu nhân… Vừa vặn cô ấy gần đây cần trợ giúp, anh có thể giúp cô ấy.

” Trợ giúp cái gì?”

Hắn trả lời đều đâu vào đấy: “Cô ta muốn ly dị, nhưng chồng cô ta không chịu. Gia tộc của cô ta bên này cũng không cho phép cô ta ly hôn, cô ta yêu cầu luật sư, anh thay cô ấy tìm một luật sư cho cô ấy.”

Trì Hoan, “… Nhạc Lâm?”

“Ừm.”

Cô cắn môi dưới: “Anh cùng Nhạc Lâm quan hệ thế nào?”

” Bạn cùng phòng đại học nửa năm.”

Trì Hoan trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, u mê hỏi: “Anh làm sao với anh ta làm bạn cùng phòng? Nhạc Lâm không phải là tại Stanford học luật pháp sao?”

Ngón tay khớp xương rõ ràng của nam nhân đỡ tay lái, quay đầu đi nhàn nhạt liếc cô:”Nam nhân của em ở nơi nào học đại học, học cái gì em hoàn toàn không biết, chỉ gặp qua một lần người qua đường A em ngược lại rất rõ ràng.”

Trì Hoan nghe hắn trước sau như một lãnh đạm, trong giọng điệu lạnh nhạt vô hình lộ ra mấy phần u ám không vui.

Cô bĩu môi: “Anh lại không có nói cho em, em ngay cả anh bây giờ làm cái gì cũng không biết, em làm sao có thể biết anh học trường đại học đó.”

Cô năm nay chưa đầy hai mươi mốt tuổi, Mặc Thời Khiêm lớn hơn cô bốn tuổi, thật giống như đã qua sinh nhật hai mươi lăm tuổi.

Hắn làm hộ vệ cho cô vài năm, cô vẫn cho là hắn không có học vấn gì…

Loại quan niệm này ăn sâu bén rễ, mặc dù sau đó có nhận thức mới, nhưng trong tiềm thức còn không có đổi mới, chung quy theo bản năng cảm thấy hắn là không có học qua đại học.

Mặc Thời Khiêm lái xe, không có lên tiếng trả lời.

Trì Hoan nhớ tới Âu Thấm giống như cũng là tốt nghiệp Stanford.

Cô mím môi môi: “Anh cùng Nhạc Lâm là bạn học, vậy anh cũng là học Stanford hệ pháp luật sao?”

“Không khác biệt lắm.”

Trì Hoan sau đó mới biết, không khác biệt lắm đó là —— thật sự là hắn ở Stanford học hệ luật pháp, nhưng hắn cũng song song học quản lý kinh tế cùng luật pháp, lấy được hai bằng.

Về phần tại sao chỉ cùng Nhạc Lâm làm bạn cùng phòng nửa năm, là bởi vì hắn học đại học không bao lâu liền phát hiện một cơ hội làm ăn, kiếm lời được một khoản tiền, bởi vì sở thích sống an tĩnh một mình, liền thuê một căn hộ cao cấp chính mình dọn ra ngoài ở.

Dĩ nhiên, cùng quen với Nhạc Lâm là khi đó.

Trì Hoan nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh xem cũng không giống như là học luật pháp.”

Hơn nữa hắn hiển nhiên cũng không phải xử lý nghề nghiệp này.

Nam nhân nghiêng đầu câu môi hướng cô cười: “Anh học luật pháp không phải là vì làm luật sư.”

“Vậy anh là vì cái gì?”

Hắn cười nhạt: “Bởi vì rảnh rỗi.”

Trì Hoan: “…”

“Anh cùng Âu Thấm cũng là bạn học?”

“Học muội.”

Hai chữ học muội, Trì Hoan cảm thấy không thích, dường như chung quy lộ ra sự mập mờ.

“Cô ấy thích anh.”

“Ừm.”

“Cô ấy rất ưu tú, anh không có chút nào động tâm sao?”

Trì Hoan rất ít khi đồng ý cô gái nào là ưu tú, nhưng Âu Thấm chính xác là rất ưu tú. Giới chuyên nghiệp cùng nhân vật nổi tiếng vòng giải trí đề công nhận cô ấy tài nữ, cô cũng cho là danh bất hư truyền.

Hắn thản nhiên nói:”Là ưu tú, nhưng cùng động tâm có quan hệ gì? Anh đã thấy người ưu tú hơn.”

“Coi như là ưu tú hơn, anh cũng chưa hề động tâm thật sao?”

Yên lặng chốc lát, hắn nói thanh đạm: “Muốn thế nào, mới xem như động tâm?”

Cái vấn đề này, Trì Hoan không trả lời được.

Mặc Thời Khiêm không có mến qua kẻ nào, chứ đừng nhắc tới yêu.

Cái ý niệm này trong lòng cô lại rõ ràng hơn, cô suy nghĩ vẩn vơ một lúc lâu.

“Anh có rất nhiều lựa chọn, tại sao lại chọn em?”

“Là em muốn anh.”

Cái này không sai, ban đầu là cô mở miệng nói lên yêu cầu, để cho hắn làm nam nhân của cô.

Cô cúi đầu: “Người muốn làm nữ nhân của anh hẳn không ít.”

Bên trong xe lại tĩnh chừng mấy giây, nam nhân mới mở miệng: “Trì Hoan! Cái vấn đề này có quan trọng không? “. Thanh âm của hắn trầm ổn: “Yêu chỉ là một loại tâm tình, hơn nữa phần lớn đều rất tốn thời gian. Anh có thể đưa cho em, so với cái một chữ này còn nhiều hơn.”

Trì Hoan không lên tiếng.

Cô không biết nên nói cái gì, bởi vì cô đang rất mê mang.

“Trì Hoan. Thời điểm em thích Mạc Tây Cố, cũng chỉ là muốn anh ta trung thành, em đối với anh ta không có tình yêu. Chẳng lẽ, anh cả người trung thành đều không thỏa mãn được em?”

Giọng nói nam nhân trầm thấp êm tai, giọng điệu lạnh nhạt tỉnh táo làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Cô không lên tiếng, vẫn không có nói chuyện.

Làm sao có thể suy nghĩ như hắn được?

Hắn có thể thản nhiên nói với một nữ nhân ưu tú thích hắn, hắn là thuộc về của cô, lúc đó để cho cô sinh ra kiêu ngạo cùng vui thích.

Cô lại nghĩ tới những thứ này cùng yêu không liên quan, sự vui sướng liền không tránh được giảm xuống cùng thất vọng mất mát.

Xe chạy đến bãi đỗ xe của một nhà hàng Trung rồi dừng lại.

Trì Hoan cúi đầu mở ra đai an toàn, vừa mới chuẩn bị quay lưng đẩy cửa xuống xe, một bóng mờ bao phủ xuống. Cô theo bản năng ngẩng đầu, liền bị nam nhân cúi đầu bao trùm lên môi.

Bàn tay thon dài có lực nắm vào sau gáy của cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy miệng cô ra, một mạch quấn quít câu dẫn cô.

Cô đầu tiên là không phản ứng kịp, ngay sau đó đưa tay dùng sức đẩy bộ ngực của hắn ——? Đây là nơi công chúng, nếu như bị đám chó săn chụp hình bọn họ ở trong xe hôn môi…

Nghĩ như vậy, cô giãy giụa mạnh hơn.

Nhưng động tác cô còn chưa kịp bắt đầu, liền bị nam nhân ép sâu hơn vào ghế, hôn sâu hơn, càng dùng sức, thậm chí là càng thô bạo, giống như là cướp đoạt cùng cô quấn quýt mới vừa lòng.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK