Mặc Thời Khiêm rời đi từ nhà trọ của Trì Hoan, thần sắc hoàn toàn bất đồng với lúc vừa rồi ở trước mặt cô gái, lạnh lùng đến hung ác nham hiểm.
Lên xe, trực tiếp chạy đến bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, người phụ nữ ngồi ở trên giường cùng cô gái trẻ tuổi ngồi ở bên giường đồng thời nhìn về phía anh.
Người đàn ông mặc một kiện áo khoác màu đen, gương mặt giống như xuất ra từ đại sư điêu khắc, ngũ quan lập thể hoàn mỹ, hình dáng lưu loát lạnh cứng rắn, tuấn mỹ làm động lòng người, từ khi anh mở cửa ra bước vào, khí tràng liền tràn ngập cả gian phòng bệnh.
Larry phu nhân nhìn người đàn ông đạm mạc đi vào, mặt mày lạnh lùng mà tinh thần sa sút, đột nhiên phát hiện, không có Trì Hoan ở bên người anh, anh liền giống như thay đổi thành một người khác.
Tiếng cười khanh khách trong vắt phát ra từ trong môi cô gái, "Anh là bạn trai của chị Trì Hoan đi, chị ấy bảo anh tới thăm mẹ..."
"Larry phu nhân, " Người đàn ông thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại, thân hình khí tràng mà cao ngất, tiếng nói trầm thấp đạm mạc bao trùm một tầng châm chọc mỏng manh, không nóng không lạnh cắt đứt lời nói cô gái, "Niệm tình bà là mẹ đẻ của cô ấy, tôi cố ý đến nói cho bà một tiếng."
Ánh mắt Larry phu nhân khẽ biến, nhưng thần sắc như cũ, "Mặc Tiên sinh, cậu đây là ý tứ gì?"
Đôi mắt Mặc Thời Khiêm thâm trầm như vực sâu, trong lạnh lùng xen lẫn trào phúng sắc bén nhàn nhạt, ngữ điệu vẫn đang là thực đạm, "Tôi mặc kệ bà và ông ta đạt thành hiệp nghị gì, hay là vọng tưởng... gả kế nữ này của bà tiến vào gia tộc Laurence."
Người đàn ông hơi ngừng lại, môi mỏng gợi lên, tiếng nói mát lạnh đạm mạc, lại bao trùm đùa cợt cao cao tại thượng, "Nếu tôi trở lại gia tộc Laurence có công lao của nhà Larry các người, vậy ngày đầu tiên tôi trở về, liền là bắt đầu ác mộng của các người, cho dù tôi không cưới được Trì Hoan, cũng không tới phiên kế nữ của bà... Larry phu nhân, so với cố hết sức không lấy lòng được làm mấy chuyện mất nhiều hơn được này, không bằng thiệt tình dỗ dỗ con gái ruột của bà."