Con ngươi Trì Hoan mở to vài phần, tay tùy ý dừng ở trên đầu gối cũng liền nắm thành quyền một chút, nhưng cô mím môi đỏ mọng, không rên một tiếng.
Beth kinh hỉ nói, "Thật sao?"
"Ừ."
"Vậy thì thật tốt quá, em vốn còn muốn nếu chị Trì Hoan không đồng ý, em còn phải nhiều làm thuyết khách vài lần đấy."
So sánh với vui vẻ cùng kinh hỉ đủ loại của cô ta, khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Thời Khiêm chỉ có gợn sóng không sợ hãi, "Nếu không còn chuyện gì, cô có thể đi trở về."
Beth suy sụp cúi khuôn mặt, chu miệng với cô, "Mặc tổng, anh làm người đừng không có tình người như vậy chứ, tuy rằng là mọi người đều chiếm tiện nghi, nhưng như thế nào đều tính như là giúp anh một đại ân, anh ngay cả trà cũng không để cho tôi uống xong?"
Người đàn ông đạm thanh nói, "Cô nhìn không ra chị Trì Hoan của cô không muốn đáp ứng chút nào ư, cho nên tôi muốn khuyên cô ấy?"
Beth nhìn anh, lại nhìn Trì Hoan, thế này mới đứng dậy, giống như thỏa hiệp nói, "Vậy được rồi, anh khuyên nhủ chị ấy thật tốt. em trở về phục mệnh với ba mẹ em."
Mặc Thời Khiêm không quan tâm cô ta.
Trì Hoan mím môi không nói chuyện.
Beth ước chừng là cảm thấy không thú vị, đứng dậy rời đi, "Chị Trì Hoan em đi đây, tạm biệt nha."
Trì Hoan chỉ đơn giản đến gần như qua loa ừ một tiếng.
Cửa vừa mở ra rồi đóng lại, trong nhà trọ liền chỉ còn lại có hai người.
Mặc Thời Khiêm vươn cánh tay, kéo bả vai cô gái qua.
Trì Hoan mím môi, không lên tiếng, cũng không nhìn anh.