Chính là gió thổi tóc dài uốn lớn của cô lên, che giấu nửa bên mặt của cô.
Cô nâng tay vén tóc, sau đó mới ngẩng đầu nói với người đàn ông, "Anh muốn trốn việc nghỉ ngơi không? Hay là theo em cùng nhau trở vè? Em muốn trở về ngủ một giấc, buổi chiều lại đuổi lịch trình."
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ngoại trừ buồn ngủ, cũng không có cảm xúc gì khác.
Mi tâm của anh vô ý thức nhíu lại, mới cúi đầu nặng nề nói, "Anh trực tiếp đi công ty, An Kha đã qua tới đón em... Nếu em mệt, hôm nay đều ở nhà nghỉ ngơi, hửm?"
"Không cần, ngủ mấy tiếng liền không sai biệt lắm."
Khi nói những lời này, cô thần sắc tự nhiên, nhưng ánh mắt cũng không có nhìn anh, ánh mắt người đàn ông hơi u ám, không nói thêm cái gì, "Được."
Trì Hoan đã thấy được xe của An Kha, vì thế lui ra từ trong lòng người đàn ông, nét mặt biểu lộ vài phần ý cười, "Em đi trở về, buổi tối gặp."
Mặc Thời Khiêm hạ mắt nhìn chằm chằm cô, "Ừ, về nhà điện thoại cho anh."
"Được."
Trì Hoan dẫn đầu xoay người qua, đi về một phương hướng khác.
Mặc Thời Khiêm vẫn nhìn theo thân ảnh của cô.
Gió biển buổi sáng lớn đến giống như là muốn thổi người đi, vạt áo khoác và tóc dài bị thổi bay kia, làm cho cô gái mảnh khảnh nhỏ xinh thoạt nhìn, giống nhau yếu ớt biến mất theo gió.
Vẫn đợi cho cô lên xe, xe Ferrari màu trắng rời đi, anh mới thu hồi tầm mắt, híp mắt mặt không chút thay đổi nhìn về phía Phong Hành.
Phong Hành nhướng đuôi lông mày, "Cậu nhìn tôi làm cái gì?"
Mặc Thời Khiêm thản nhiên nhìn anh ta, lại thản nhiên nhìn Sở Tích, cuối cùng bình tĩnh nói, "Nếu anh ta không cho cô đi vào ở, tôi tìm vài vệ sĩ cho cô."