Laurence ngược lại nhìn về phía Trì Hoan, "Trì tiểu thư, cô ở ngoài màn ảnh nhìn qua muốn xinh đẹp hơn."
"Cám ơn."
"Người đàn ông bên cạnh cô này, bắt đầu ghi chép từ hồ sơ của nó, chỉ cần có nơi nó tồn tại, nó chính là tồn tại ưu tú nhất, học nghiệp vĩnh viễn là thứ nhất và toàn A, mười bảy tuổi thi đậu ngành luật đại học Stanford, theo đó lấy được học vị MBA, bởi vì từng ước định với cha cô, ở bên cạnh cô làm vệ sĩ ba năm, trong lúc này, nó và Phong Hành cùng nhau làm việc cho nhà họ Bạch, rất nhanh liền thành nhân vật số một số hai hắc đạo thành phố Lan, sau khi làm đến vị trí này bắt đầu tẩy trắng, rất nhiều ngành sản xuất của thành phố Lan đều bị bọn họ lũng đoạn kinh doanh..."
Một phen lời nói của ông ta vẫn luôn là tốc độ nói chuyện không nhanh, nhưng từng chữ đều hùng hậu rõ ràng, không nhanh không chậm, "Khi lăn lộn hắc đạo lãnh khốc tàn nhẫn, khi tẩy trắng quyết đoán, ánh mắt độc đáo tinh chuẩn, việc buôn bán cũng là số một số hai, lấy lý lịch và kinh nghiệm của nó, cũng đủ đảm nhiệm tổng tài khu châu Á Clod-Summer, nhưng ta không tính để cho nó ở vị trí này lâu, chờ nó rèn luyện một đoạn thời gian, ta sẽ điều nó về tổng bộ, làm trợ thủ đắc lực của anh nó."
Dứt lời, Laurence cười cười với Trì Hoan vẫn luôn im lặng, "Cô thật sự là xinh đẹp, nhưng phụ nữ xinh đẹp trên đời này là thứ dễ dàng dùng tiền mua nhất, cô là một ngôi sao hạng hai -- nếu không phải nhờ nó, ba cô có thể đã sớm phán tử hình, có thể cho tới hôm nay cô cũng không lật người được, không biết đã rơi vào trong tay người đàn ông có tiền nào trở thành đồ chơi rồi, càng đừng nói, cô còn có một người cha nói ra sẽ làm cho người ta không có thể diện dưới ánh sáng như vậy, để tay lên ngực tự hỏi, cô cảm thấy chính mình xứng đôi với nó sao?"
Trong lời nói, cho dù tất cả nội dung bén nhọn khắc nghiệt, Laurence tiên sinh cũng là lấy một loại ngữ điệu bình thản trần thuật ra.
Đúng vậy, là trần thuật.
Mặc kệ nghe không tốt bao nhiêu, nhưng gần như mỗi một câu đều là sự thật.
Ông ta thậm chí nói ở ngay trước mặt Mặc Thời Khiêm, không e dè.