Người đàn ông chân dài, lại đi mau, Trì Hoan rất nhanh bị ôm trở về bên trong ấm áp, gió lạnh và nhiệt độ thấp đều bị ngăn cách ở ngoài cửa.
Cô nâng tay, ngón tay nhẹ nhàng đẩy sợi tóc bị gió thổi đến trên mặt chính mình ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
Cô không nói chuyện, Mặc Thời Khiêm ôm cô trở về phòng ngủ, trực tiếp đặt ở trên giường.
Anh cúi người, cánh tay dừng ở hai bên thân thể cô, hạ mắt khóa mặt của cô, tiếng nói có chút khàn khàn, "Em đi tới trong xe tìm lắc tay?"
Anh đoán cô là thấy được tin nhắn của Tống Xu.
Trì Hoan ngẩng đầu, không tiếng động nhìn anh, trên mặt nhìn không ra vui giận.
Mày nhăn lại của Mặc Thời Khiêm cũng không có giãn ra, mắt đen thâm trầm nhìn ánh mắt của cô, trầm thấp mà rõ ràng giải thích, "Buổi tối hạng mục phải bàn kia là cô ta phụ trách, cho nên cô ta theo tôi cùng đi gặp khách hàng, có thể không cẩn thận lắc tay liền rơi xuống."
"Hóa ra là buổi tối à, " Cô kéo môi đỏ mọng, kéo độ cong nhẹ nhàng, có chút mỏng, có chút trào phúng, thản nhiên cười, "Tôi còn tưởng rằng là giữa trưa lúc cô ta đi nhờ xe anh, cố ý rơi ở trong xe anh."
Cảm xúc người đàn ông có dấu hiệu không vui, "Trì Hoan."
Mặt mày của cô có chút lãnh đạm, lại có lười nhác cẩu thả nồng đậm, giống như là thiếu hứng thú, đưa tay từ túi áo choàng tắm rộng thùng thình ra, thản nhiên nói, "Này, tím được cho anh rồi, anh trả lại cho cô ta đi."
Cô vươn tay, nhưng anh cũng không có đi tiếp, một đôi mắt thâm trầm vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Trì Hoan liền tiện tay ném lắc tay trong tay lên giường, sau đó liền đẩy anh ra đứng dậy.
Nhưng cánh tay anh sao cô có thể đẩy ra.
Cô nhắm mắt, "Tránh ra, tôi muốn đi tán gẫu chuyện bộ phim với chị Diêu."