Tố chất thân thể của cô rất ít cảm mạo, cho nên truyền thuốc cho cô hiệu quả rất tốt.
"Anh hâm nóng cháo cho em, sau khi em dậy ăn một chén, sau đó qua nửa tiếng thì uống thuốc."
Trì Hoan hơi giật mình, "Anh đến nấu khi nào?"
Anh là từ công ty hay là từ biệt thự tới đây chuẩn bị bữa sáng cho cô?
Kia cũng đều quá sớm, hiện tại cũng chỉ vừa qua khỏi bảy giờ.
Người đàn ông thản nhiên nói, "Buổi sáng, tối hôm qua lúc anh trở về em đã muốn ngủ, liền không quấy rầy em."
"Anh đã trở lại?"
"Ừ, đã khuya, cho nên không gọi em."
Trong lúc nhất thời cô nói không nên lời là tâm tình gì, "... À."
"Hai ngày này em ở nhà dưỡng thân thể cho tốt, những chuyện khác đều không cần quản, hửm?"
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu. Bạn muốn đọc full liên hệ: [email protected]
Trì Hoan nhìn trần nhà, lại nhìn ngoài cửa sổ, vẫn là nhắm hai mắt lại, đều đè ép cảm xúc rối rắm khó phân xuống, tựa vào trên gối đầu mềm mại, thản nhiên hỏi, "Chuyện buổi tối hôm trước, trước đó anh không nói với em một chữ, sau đó anh cũng không tính giải thích với em sao?"
Cô không rõ, có phải cô không hỏi, anh liền vĩnh viễn sẽ không nói với cô không?
Mặc Thời Khiêm ở trong điện thoại im lặng gần năm giây.
Sau đó, anh dùng một loại ngữ điệu trần thuật cực thấp cực hòa hoãn, "Sau khi ba em bị người sát hại, anh tra xét tất cả người liên quan đến chuyện này, nhưng tựa như Ôn Ý nói vậy, mặt trên tra được chính là một quản lí của Clod Summer bị điều xuống, hướng lên trên nữa liền không có biện pháp tìm được căn cứ chính xác xác thực, lúc ấy anh cũng cho rằng, là Laurence sai thủ hạ mua người giết người, thẳng đến sau đó Ôn Ý tìm đến anh."