Hoặc là chuyện này căn bản không có gì, anh chỉ đơn thuần muốn thay quần thôi, là những năm này cô đã quá quen với Mặc Thời Khiêm áo mũ chĩnh tề không gần nữ sắc, đột nhiên xảy ra việc này thật sự rất tương phản khiến cô luống cuống.
Hơn nữa… vóc người kia là tiêu chuẩn trong tiêu chuẩn mẫu đàn ông hoàn mỹ a. Vai rộng eo thon, làn da không trắng cũng không đen, là màu lúa mạch rất mạnh mẽ nam tính, cơ bụng sáu múi lộ ra săn chắc, thừa một chút liền đồ sộ, mà thiếu một phân lại thành suy kiện. Kia đường nhân ngư kéo dài xuống quá thắt lưng, chậc, nam sắc bực này thực khiến người ta thèm thuồng.
Đột nhiên nhận ra chính mình đang suy nghĩ cái gì, Trì Hoan gấp gáp thu hồi hết suy nghĩ vẩn vơ, Trì Hoan a Trì Hoan, không bắt được Mạc Tây Cố bây giờ còn mơ ước đến cả vệ sĩ bên cạnh sao.
Mặc Thời Khiêm xoay nửa người, nheo mắt nhìn người kia co rúc đằng sau, đem áo khoác của mình trùm kín đầu, bờ môi vô ý thức cong lên.
Tiếng sột soạt đã ngừng, Trì Hoan khẽ hỏi “ Thay xong rồi?”
“Được rồi”
Cô lúc này mới đem áo đang trùm trên đầu bỏ xuống. Mặc Thời Khiêm xưa nay vẫn luôn một thân tây trang màu đen đơn giản đến. không thể đơn giản hơn, mà quần áo cô chọn cho Mạc Tây Cố lại phong tư nho nhã, áo sơ mi trắng phối với quần âu tối màu, kết hợp cơ bản mà kinh điển.
Trì Hoan thuận tay đưa khăn lông cho anh “Khăn dùng một lần, chưa có ai dùng qua”
Người kia liếc cô một cái, đưa tay nhận lấy tự lau khô tóc, xong xuôi lại mang khăn giấy cùng khăn lông xử lý nước đọng trong xe.
Đợi chừng nửa giờ sau, Trì Hoan đang mơ màng muốn ngủ, rốt cục có ánh đèn mông lung, Mặc Thời Khiêm vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế lái bấy giờ mới cầm lấy dù chuẩn bị xuống xe. Cô gái phía sau đột nhiên gọi anh lại “Mặc Thời Khiêm”
Anh quay đầu ừ một tiếng, Trì Hoan cởi áo khoác đưa cho anh “Anh mặc vào đi, dù quá nhỏ anh sẽ bị ướt”
Mặc Thời Khiêm nhìn cô chằm chằm mấy giây mới vươn tay nhận lấy áo, khoác lên người.
Trì Hoan thấy anh đi rồi lại nhoài người lên ghế phụ lái,muốn nhìn một chút tình huống trước mặt, dù sao mưa bão trong đêm khó tránh khỏi có chút doạ người, cô hơi sợ gặp phải chuyện không may.
Sau đó, ừm….
Giữa đồi núi không trăng không sao, chỉ có mưa như thác lũ cùng với sấm chớp rền vang, chuyện xấu quả thực để cho cô gặp được, chẳng qua mà nói…
Là chiếc xe kia gặp phải người xấu Mặc Thời Khiêm.
Bọn họ cũng là một đôi tình nhân nhỏ tự lái xe đi du ngoạn, từ xa đã nhìn thấy có xe dừng lại rọi đèn, dù sao mưa lớn đường núi cũng không an toàn vì vậy liền thả chậm tốc độ xe. Đoán rằng xe này chết máy, đường cũng bị ngăn lại, họ cũng thuận theo dừng xe.
Mặc Thời Khiêm gõ gõ cửa kính ô tô, trong tiếng mưa ầm ầm giọng anh lộ ra trầm thấp rõ ràng “Xe chúng tôi bị chết máy, làm phiền hai vị có thể đưa chúng tôi xuống núi hoặc cho chúng tôi mượn di động dùng một chút được không?”
Trì Hoan đã quen với anh thì không thấy gì, nhưng đối với người khác lại không đơn giản như vậy. Nhất là tại giữa đêm mưa to như trút nước, người đàn ông anh tuấn cao ngất, áo trên người bị mưa làm ướt hơn phân nửa phảng phất hoà làm một thể với bóng đêm, trên người toát ra khí tức nguy hiểm khiến người ta tim đập chân run.
Đôi tình nhân nhỏ liếc nhau do dự trong chốc lát vừa đưa điện thoại cho anh vừa nói ” Tôi cho anh mượn di động nhưng là nơi này tín hiệu vốn không tốt, trời lại sấm vang chớp giật, có khả năng là không có sóng”.
Mặc Thời Khiêm một tay che dù, tay kia nhận lấy điện thoại, quả thật không có tín hiệu. Lần đầu không gọi được, lần thứ hai thì tín hiệu quá yếu, đầu bên kia căn bản không nghe rõ anh nói gì. Anh nhìn điện thoại trong tay không nói gì, cũng không đem trả lại mà lần nữa lặp lại hỏi “Có thể thuận đường đưa chúng tôi xuống núi không, chỉ cần tới nơi có người dân địa phương là được” hơi ngừng chút anh bổ sung “Xuống tới nơi chúng tôi sẽ cảm tạ hai vị”
Thật ra trong tình huống bình thường thì thuận tiện đưa hai người đi cùng cũng không có vấn đề gì, khổ nỗi tháng trước cũng tại nơi này xảy ra một vụ án giết người. Một cô gái thành phần trí thức leo núi đi xem mặt trời lặn tốt bụng dẫn người xuống núi kết cục lại bị tiền dâm hậu sát, tử trạng vô cùng thê thảm. Chuyện này hai người nghe được lúc ăn tối nên đối với Mặc Thời Khiêm thật cao cảnh giác. Dù sao đối phương cao lớn rắn rỏi khiến người khác cảm thấy vô lực bị áp bách.
Người đàn ông do dự chốc lát khổ sở nói “Phía sau xe của chúng tôi chất quá nhiều đồ đã không còn chỗ ngồi, hay là như vậy, chờ chúng tôi xuống núi sẽ giúp hai vị gọi xe cứu hộ, hoặc hai người cho chúng tôi số điện thoại của bạn bè, chờ có tín hiệu tôi liền lập tức giúp anh liên lạc”
Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói “Nhưng ở đây sấm sét quá lớn, rất nguy hiểm, trên xe còn một cô gái, cô ấy sợ”
Trong xe không có tiếng đáp lại nhưng là dễ dàng nhận ra họ không có ý muốn giúp.
Mặc Thời Khiêm híp mắt không tiếng động trả lại điện thoại, người kia lặng lẽ thở phào đưa tay ra nhận. Xuyên qua tiếng sấm chớp cùng tiếng mưa rơi Trì Hoan vẫn còn nghe rõ mồn một người đàn ông đau đớn gào thét. Ngực nhói lên nhưng ngay lập tức cô nhận ra điểm không đúng, nhớ lại có một lần cô mở họp báo bị phát sinh hỗn loạn, Mặc Thời Khiêm lúc ấy vì bảo vệ cô mà bị thương, nhưng không giống người khác kêu rên anh vẫn một mực bảo trì im lặng, kết quả tay cô vừa đụng tới liền thấy tất cả đều là máu.
Bên kia trên xe, Mặc Thời Khiêm một tay dễ dàng vặn tay người đàn ông, tựa hồ chỉ dùng sức liền có thể mang tay hắn bẻ gãy, đau đến mức mặt hắn vặn vẹo, người phụ nữ đi cùng càng bị doạ sợ phát khóc.
Anh thản nhiên nói “Tin tưởng tôi, nếu anh không chịu phối hợp, cái tay này của anh sẽ huỷ tại đây, không tìm được người bồi thường, ngay cả báo cảnh sát cũng không lần ra”
“Tôi tin, tôi tin… đại ca này, anh nhẹ tay chút, nhẹ một chút…”
Người phụ nữ kia khóc nói “Chúng tôi đáp ứng anh, anh mau buông tay”
Mặc Thời Khiêm ngước mắt nhìn cô, mỗi khẽ mấp máy “Trong xe Ferrari đằng trước có một cô gái, cô mang dù qua đón cô ấy”
Cô gái kia vừa khóc vừa đáp ứng,tay chân luống cuống tìm dù sau đó vội vội vàng vàng xuống xe. Xuyên qua tiếng mưa rơi tí tách, có giọng đàn ông rõ ràng lọt vào tai “Đem dù che cho cô ấy, không được để cô ấy bị ướt”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->