"Tôi tự nhảy là được, tôi sẽ cẩn thận..." Anh không chút nghĩ ngợi cắt đứt cô, "Tôi sẽ không cho em nhảy."
Trì Hoan nhìn anh ta, há miệng thở dốc, "Được... anh xem có thể đá văng hay không..."
Mạc Tây Cố nhìn ánh mắt chờ đợi của cô, cùng cả người quần áo cùng tóc ướt sũng còn đang nhỏ nước, "Em đi vào trong phòng tắm lau sấy khô tóc của em, vắt hong khô quần áo của em..."
Cô gái lập tức nói, "Tôi không sao..."
"Đi, " Mạc Tây Cố nhìn chằm chằm mặt của cô phun ra một chữ, sau đó nói, "Ở trước khi em làm khô chúng nó, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp mở cửa ra cho em."
Thật ra anh còn muốn nói một câu, cô mê man đã một hai tiếng, nếu Mặc Thời Khiêm và Beth thật sự đã xảy ra chuyện gì, sớm đã đã xảy ra. Trì Hoan không muốn đi, hiện tại cô hoàn toàn không có tâm tư làm những chuyện này.
Nhưng Mạc Tây Cố giằng co với cô, cô vừa mở cửa không ra, cũng không phải là đối thủ của anh ta... Chỉ có thể lui trở lại phòng tắm, cầm khăn lông khô vội vàng lau tóc, lại hỗn loạn vắt quần áo trên người của mình.
Vừa vắt đều là nước.
Bên ngoài vang lên âm thanh đạp cửa của người đàn ông.
Một chút một chút, tiếng vang rất lớn.
Toàn bộ lực chú ý của cô đều ở trên âm thanh đụng cửa bên ngoài, mấy lần định đi ra ngoài, lại nghĩ tới anh ta nói phải trước khi làm khô xong anh ta mới đạp cửa.
Cắn răng, đi khóa trái cửa phòng tắm lại, sau đó cởi quần áo, tất cả đều đặt ở trên máy hong khô.
Sau đó dùng máy sấy sấy tóc của mình.
Tràn ngập đầu óc cô đều là làm nhanh lên làm nhanh lên, giống như làm khô Mạc Tây Cố thật sự liền mở cửa ra.