"Thương tâm? Khi đó nó không sai biệt lắm mấy tháng đều không mở miệng nói chuyện."
Bốn tuổi?
Trì Hoan đã không nhớ nổi, lúc cô bốn tuổi đang làm gì, trí nhớ rất mơ hồ, đại khái là một đứa nhỏ không suy nghĩ gì.
Cô cũng không thế nào tưởng tượng, cảm thụ đứa nhỏ bốn tuổi đối với chuyện mẹ mất, là khái niệm và thừa nhận gì.
"Ba ta đã qua đời, những thân thích trong nhà cũng không muốn tiếp Thời Khiêm, ta cũng lo lắng để cho bọn họ nuôi... Liền vẫn để nó sống với ta, sau lại vì vậy thường xuyên cãi nhau với bạn trai lúc đó của ta, có lần bị Thời Khiêm nghe được... sau đó nó còn thật sự nói với ta... bảo ta đứa nó đi tới chỗ của ba mình..."
"Khi đó ta cũng xác thực khó xử, vất vả... Liền mang theo nó đi Pari một chuyến, trằn trọc tìm được ba nó, người đàn ông kia gặp cũng không gặp chúng ta... Chỉ bảo quản gia cho chúng ta một khoản tiền."
"Sau đó ta trở về nước, chia tay với bạn trai ta, không khác chị ta lúc trước lắm, vừa làm việc vừa nuôi đứa nhỏ, Thời Khiêm giống như đặc biệt lo lắng ta sẽ gả không ra, ngẫu nhiên có trường hợp nam đồng nghiệp, hoặc là bạn bè khác phái, nó đều đặc biệt đặc biệt ngoan, thậm chí còn có thể chủ động lấy lòng bọn họ... Ở trường học cũng liều mạng biểu hiện tốt nhất, cái gì đều phải giành thứ nhất, thẳng đến ta gặp được người chồng bây giờ của ta..."
Cô cười cười, nói, "Lúc ta vừa ở cùng một chỗ với chồng của ta, thằng bé còn thực trịnh trọng nói với chồng ta... Chờ nó trưởng thành, nhất định sẽ thực hiếu thuận với ông."
Trì Hoan kéo kéo môi, cũng lộ ra vài phần tươi cười.
"Chỉ tiếc... tuy rằng chồng ta tiếp nhận Thời Khiêm, nhưng mẹ chồng ta vẫn hy vọng chúng ta có thể sớm sinh một đứa nhỏ của chính mình, nhưng là khi đó chúng ta vừa trở về thành phố Lê, bởi vì trên đùi ông ấy bị thương, cái gì đều phải bắt đầu một lần nữa, điều kiện không phải đặc biệt tốt... ta vẫn nghĩ chờ ổn định dư dả xuống, lại muốn đứa nhỏ, lâu dần, người già liền ít nhiều có câu oán hận, con người mẹ chồng ta tuy rằng không xấu, nhưng tâm đậu hủ nói năng chua ngoa, Thời Khiêm thông minh lại mẫn cảm... Huống chi thường thường còn có quê nhà nói đùa nó, nói chút loạn thất bát tao, nó chậm rãi liền cảm thấy là vì nó, chúng ta mới vẫn không có cách nào khác có đứa nhỏ của chính mình."