Bàn tay vẫy tro thuốc của Mặc Thời Khiêm dừng vài giây, nhấc mí mắt lên, qua vài giây mới phun ra hai chữ không có gợn sóng, "Thật không."
......
Trì Hoan ngủ thật sự muộn, cũng rất không yên ổn.
Trời vừa tờ mờ sáng cô liền đã tỉnh.
Lúc tỉnh lại hoàn toàn không có nghỉ ngơi thoải mái, chỉ cảm thấy chính mình mơ ác mộng cả đêm, càng mệt mỏi.
Nắng sớm trên bầu trời xanh, có chút mờ tối, lại lộ ra áp lực.
Cô ở trên giường ngồi gần nửa giờ, mới chậm rãi rời giường, rửa mặt, tùy tiện thay đổi thân quần áo, miệng khô lưỡi khô, vì thế xuống lầu muốn tìm ly nước uống.
Mới vừa đi đến cầu thang chưa đi đến một nửa, liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất phòng khách.
Anh mặc áo lông cừu màu xám đậm, quần dài màu đen, một tay sáp nhập túi quần, thon dài lặng im.
Cô ngẩn ra, hiện tại mới hơn sáu giờ, anh dậy sớm như vậy?
Đi xuống thêm vài bước, cô mới phát hiện trên người anh mặc vẫn là quần áo ngày hôm qua.
Đây là... Cả đêm không ngủ?
Trì Hoan tâm tình phức tạp, Mặc Thời Khiêm bên kia đã muốn nghe được động tĩnh cô xuống lầu, xoay người đi về phía cô.
Cô đi xuống, vừa vặn mặt đối mặt ở bậc thang cấp cuối cùng.
Một đâu mắt sâu của người đàn ông gần như khóa mặt của cô, tiếng nói ôn hòa khàn khàn, "Sao sớm như vậy liền dậy rồi?"
Thật ra cô là đột nhiên bừng tỉnh từ trong ác mộng, nhưng nhìn mặt tự nhiên không thôi vậy của anh, thuận miệng kéo một lý do, "Có thể tối hôm qua ngủ lâu ở trên sô pha."
"Ừ, " Anh không có miệt mài theo đuổi, chỉ hỏi, "Muốn ăn cái gì, anh đi nấu cho em."