Sở Tích ngẩng đầu, thấy người đàn ông đang nhìn chính mình, nhãn tình sáng lên, "Được."
Dứt lời liền lập tức vòng qua đầu xe, kéo cửa xe ghế lái phụ ra, xoay người lên xe.
Pagani chuyển xe rời đi.
Bờ biển, chỉ có Tiêu Ngự lạnh lùng mà hiu quạnh đứng ở trong gió, nửa híp mắt, khuôn mặt tuấn tú sâu thẳm, khó có thể phỏng đoán cảm xúc của anh.
Hai người bên cạnh ở phía sau hai mặt nhìn nhau, "Lão đại, anh sẽ không thật coi trọng Sở Tích chứ?"
"Người phụ nữ kia xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cô ta giống như khăng khăng một mực với Phong Hành, hơn nữa có chút thiếu tâm nhãn."
Tiêu Ngự chậm rãi liếc bọn họ một cái, "Tôi chỉ là đang nghĩ, vì sao hai kẻ độc thân vạn năm kia đều có phụ nữ, tôi vẫn cô đơn."
"..."
......
Sau khi Trì Hoan trở lại biệt thự, tùy tiện ăn chút gì đó liền ngủ.
Vẫn ngủ thẳng đến giữa trưa, để cho mẹ Lý kêu dậy, một mình ăn bữa trưa đơn giản, liền đi ra cửa đến công ty, buổi chiều có một quảng cáo muốn chụp.
Chờ khi chấm dứt kết thúc công việc, đã là sáu giờ chạng vạng, sắc trời gần như đã đen xuống.
Trì Hoan đi ra từ trong cao ốc, An Kha lập tức xa xa liền thấy cô, đã đi xuống xe, chờ cô đến gần mới vươn tay thay cô mở cửa xe.
Trên xe.
An Kha theo thường lệ hỏi người phụ nữ đã muốn thực mệt mỏi ở ghế sau, "Trì tiểu thư, là trực tiếp về nhà sao?"
Trì Hoan hơi hơi mở mắt ra, "Ừ..."