Anh thản nhiên cười, "Anh đương nhiên biết."
Trì Hoan hơi hơi vểnh môi, "Cô ta nói anh cảm thấy nhà bọn họ muốn gả Beth cho anh... Là có ý tứ gì?"
Tuy rằng phụ nữ thích Mặc Thời Khiêm rất nhiều, nhưng cô mới không tin anh sẽ dán vàng lung tung ở trên mặt của mình... À, kia còn không chưa coi là vàng.
Mặc Thời Khiêm buồn cười nhìn biểu tình có chút bất mãn kia của cô, "Ghen?"
"Nào có nhiều dấm chua ăn như vậy."
"Ngoại trừ cáo trạng với em, còn nói gì không?"
Trì Hoan mím môi, bĩu môi nói, "Hình như không còn gì khác, à, cô ta còn nói muốn em lấy thân phận con gái nhà bọn họ gả cho anh, sẽ không bị ghét bỏ."
Mặc Thời Khiêm nhướng mày, "Cô ta nói như vậy?"
"Ừ đúng, " Cô nhìn người đàn ông chuyển mắt sâu, mím môi nói, "Em cự tuyệt, em mới sẽ không cần."
Người đàn ông nhìn chăm chú vào cô, thấp giọng kêu, "Hoan Hoan."
"Làm sao vậy?"
Anh cười nhạt, "Nếu bọn họ tìm em, em trước nói cho anh biết, lại trả lời, hửm?"
"Vì sao bọn họ còn có thể tìm em?"
Mặc Thời Khiêm thưởng thức tay cầm tách trà, đáy mắt sâu thẳm di động một tầng cười thản nhiên, "Có lẽ, sẽ."
Trì Hoan nhìn mặt tuấn mỹ của anh, không quá hiểu, chỉ mím môi nói, "Mặc Thời Khiêm."
"Hở?"
"Em là thích anh, nhưng cho dù là vì anh, em cũng không có khả năng vì tiến vào nhà Laurence mà làm con gái nhà người khác."