Trì Hoan nháy mắt mấy cái, vùi đầu ở trong lòng anh.
Anh không nói lời nào, cô cũng vốn không có lên tiếng đánh vỡ im lặng này, vươn tay nâng bàn tay to của anh lên, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức.
Một lát sau, cô cúi đầu hỏi, "Tống Xu nói ông ấy... Không biết chuyện mẹ anh mất, anh tin tưởng không?"
Mặc Thời Khiêm cầm ngược tay cô, giọng nói không có tầng lạnh lùng và áp lực lệ khí mơ hồ, chỉ còn lại có đạm mạc đùa cợt, "Cho dù không biết, kia cũng chỉ là ông ta không muốn biết."
Một người còn sống hay là đã chết, có bao nhiêu khó biết?
Huống chi bà ấy còn từng là người phụ nữ của ông ta.
Không biết?
Kia còn buồn cười hơn biết.
Trì Hoan được anh ôm ngồi ở trên người, anh chưa nói tới đi phòng sách, cô cũng liền không nói muốn đi tắm rửa, liền như vậy ngồi vô cùng thân thiết.
Cô bồi anh trò chuyện... Đương nhiên, chưa nói tới nói chuyện phiếm, chỉ là một mình cô nói vài chuyện thú vị, hoặc là chuyện vụn vặt không thú vị, trời nam đất bắc tây kéo đông kéo.
Anh lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên đáp lại hai câu, ngẫu nhiên cúi đầu hôn nhẹ cô, ngẫu nhiên kéo môi cười cười.
Ước chừng cứ như vậy qua bốn mươi phút, anh mới để cho cô đi tắm rửa, chính anh đứng dậy trở về phòng sách.
Trì Hoan tắm rửa xong đi ra, lại cầm ipad nghiên cứu kịch bản một chút, lại tra xét không ít tư liệu về bối cảnh bộ phim kia, nghiền ngẫm nhân vật, mãi cho đến khoảng mười một giờ, bị người đàn ông trở về từ phòng sách kéo lên giường.
"Anh thật sự là rất đang ghét... Em còn có một chút tư liệu chưa xem xong đâu."
Mặc Thời Khiêm đặt cô ở trên giường, sau đó trực tiếp nghiêng người bao trùm lên, cúi đầu hôn môi, cằm của cô, kéo xuống