Tò mò quá, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Không đúng, là rất nhiều chỗ không thích hợp.
"Trước kia anh và Lương Mãn Nguyệt hủy bỏ hôn ước, ba mẹ anh không có ý kiến gì sao?"
Anh thản nhiên, "Cô ta đồng ý, anh đồng ý, bọn họ có ý kiến gì."
"À... Vậy bọn họ... sẽ không thích em sao?"
Anh tựa hồ nhịn không được cười, khóe môi nhướng lên một chút, nâng tay xoa xoa tóc cô, "Anh thích là được, sống qua ngày với anh mà."
Trái tim cô lại nhảy dựng, nâng cằm lên, mím môi, như là thực kiêu ngạo hỏi, "Anh thích em sao?"
"Ừ, thích."
Thật ra Trì Hoan hiểu được, thích này, ý tứ cũng không ngang nhau với yêu, nhưng trong lòng cô vẫn là tự nhiên dâng lên nhảy nhót.
Cô dựa qua một chút, kiễng mũi chân tiến mặt đến trước mặt anh, ánh mắt xinh đẹp trắng đen rõ ràng, như sao mang theo chớp động, "Vậy anh thích em điểm gì?"
Mặc Thời Khiêm thấp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, gió đêm thổi phất qua, ngẫu nhiên sẽ rơi xuống mấy sợi tóc tinh tế.
Thích cô điểm gì?
Anh không biết.
Thật ra anh chưa bao giờ nghĩ tới mấy vấn đề này, thậm chí chưa từng nghĩ qua có thích hay không.
Chỉ là khi vấn đề đến trước mặt anh, nhìn ánh mắt của cô, mặt của cô, nụ cười của cô, liền cảm thấy, hẳn là xem như thích.
Năm đó Phong Hành nói, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy liền cảm giác, người phụ nữ này là của mình, mình nhất định phải lấy tới tay.
Trì Hoan nay đã là người phụ nữ của anh, mà điều này làm cho anh thỏa mãn, cùng với sung sướng.