Người đàn ông cười, cánh tay dài duỗi qua vuốt đầu của cô, cười trầm thấp, "Đương nhiên, ai cho em trèo cao."
Sắc mặt cô hơi đẹp mắt một chút.
Một lát sau, cô lại nói, "Còn có... em không có biện pháp làm gì người hại chết ba em, nhưng em tuyệt đối sẽ không đi làm con dâu ông ta, cho dù ông ta chịu, em cũng không muốn."
Người đàn ông vẫn trả lời thật sự mau, "Ừ, anh biết."
Trì Hoan hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một lát sau, người đàn ông cúi đầu thản nhiên lên tiếng, "Em rất muốn báo thù cho ba em sao?"
Cô liền cắn môi một chút, đầu cũng cúi thấp.
Cô lớn lên ở hào môn, từ nhỏ liền thuộc loại giai tầng quyền thế, cho nên cô rất rõ ràng hơn rất nhiều người, ở trước quyền lực và tiền tài, cái gọi là sinh mệnh và tôn nghiêm, có bao nhiêu đơn bạc.
Thời điểm Trì An còn sống, cũng từng dùng quyền lực tiền tài giẫm lên người khác.
Đương nhiên, mặc dù có lẽ là oan oan tương báo, nhưng chỉ cần cô có thể, cô đều muốn báo thù, đây là chuyện cô thân con gái phải làm.
Nhưng cô không thể, cô quá rõ ràng, ở trước mặt gia tộc Laurence, cô có bao nhiêu nhỏ bé yếu ớt.
Có khi cô nghĩ, sự thật lạnh lẽo đã muốn xông vào cốt tủy của cô.
Cô không có cách nào báo thù, cô cũng luyến tiếc rời đi Mặc Thời Khiêm.
Qua một hồi lâu, Trì Hoan ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, "Ở trong lòng em, anh tách ra với ông ta, là hai thân thể không có quan hệ gì."
Tuy rằng nói như vậy nghĩ như vậy, có phần lừa mình dối người.
Nhưng cô chỉ có thể nghĩ như vậy.