Mục lục
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lực đạo trên cổ tay bỗng nhiên tăng thêm, Trì Hoan thiếu chút nữa đau đến kêu thành tiếng.

Mạc Tây Cố ở một bên lạnh lùng hỏi: “Trì Hoan, em có ý gì?”

Cô nhắm hai mắt, chịu đựng mới không có lên tiếng, ngửa mặt lên vẫn mỉm cười, mở to đôi mắt vô tội ủy khuất nói: “Em là nhắc nhở Tô tiểu thư, nếu như chồng cô ấy lần sau lại đánh, thì nhớ báo cảnh sát, chẳng lẽ cứ để cho anh ta hành động như vậy hoài sao?”

Mạc Tây Cố cau mày nhìn Trì Hoan, ánh mắt phức tạp.

Tay của Tô Nhã Băng lại xoắn chung một chỗ, rũ đôi mắt, nhẹ nhàng nói ” Trì tiểu thư nói đúng, là tôi vô dụng… Bởi vì anh ta đã từng giúp đỡ ba tôi chữa bệnh, tôi trước sau không có cách nào báo cảnh sát để bắt anh ta.”

Trì Hoan nhìn chằm chằm “Vậy cô định làm như thế nào, một mực tiếp tục như thế, mặc cho anh ta đánh, không có ý nghĩ ly hôn?”

“Tôi… ” cô ta ngẩng đầu lên, rất nhanh liếc nhìn Mạc Tây Cố, trên mặt khổ sở cười “Gần đây dự định trở về nước, cũng đang suy nghĩ ly hôn.”

Trì Hoan kéo dài đến giọng thật dài ồ một tiếng.

Tại sao cô nhận thấy một loại ám chỉ, giống như là vì Mạc Tây Cố, cô ta mới cân nhắc ly hôn, mà còn muốn trở về nước đây?

Trì Hoan trên mặt không lộ ra cái gì, chẳng qua là cười nhạt “Nếu như Tô tiểu thư ly hôn có nhu cầu tìm luật sư, có thể tìm tôi, ở Lan thành tôi biết không ít nhân tài ở phương diện này, tuyệt đối có thể giúp cô tranh thủ được lợi ích lớn nhất.”

Tô Nhã Băng hướng Trì Hoan lộ ra mỉm cười “Được, cám ơn Trì tiểu thư.”

Trì Hoan lúc này mới cùng Mạc Tây Cố kề vai rời đi.

Tô Nhã Băng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng xứng đôi của họ, trên mặt là bi thương hiu quạnh, nước mắt bất tri bất giác liền rớt xuống.

… …

Mạc Tây Cố mang cô đi nhà hàng cơm Tây.

Bởi vì cô là đại minh tinh, cho nên Mạc Tây Cố cố ý chọn một chỗ khuất yên tĩnh.

Trì Hoan gọi thức ăn xong đem Menu đóng lại đưa cho nhân viên phục vụ, liền nâng má, mắt không hề nháy nhìn Mạc Tây Cố ở đối diện.

Mạc Tây Cố so với Trì Hoan chậm hơn, gọi xong mới phát hiện cô vẫn nhìn chằm chằm vào mình, bật cười nói: “Thế nào nhìn tôi như vậy, có chuyện?”

Trì Hoan chỉ mới hai mươi tuổi, mặt đầy vẻ non nớt đúng số tuổi, môi đỏ răng trắng, mắt không hề nháy nhìn Tây Cố, cười khúc khích nói: “Thích anh, nên thích nhìn anh nha.”

Nụ cười của cô rất thuần khiết, không có vẻ lo lắng gì.

Kết hôn gia tộc, anh lựa chọn Trì Hoan, ngoại trừ gia thế của cô, cô còn yêu thích anh, cũng bởi vì đi cùng với cô cảm giác rất nhẹ nhàng.

Nhưng lúc này nghĩ tới một Trương Đồng tuổi còn trẻ mà gương mặt lại khô héo, ngực anh đè xuống không được buồn bực đau đớn.

Từng có thời gian, cô ấy cũng giống như Trì Hoan, vô câu vô thúc cười.

Nhưng bây giờ, từng ôn nhu có trí tuệ như Tô Nhã Băng, giống như chết yểu.

Trì Hoan kinh ngạc nhìn ánh mắt Mạc Tây Cố đang nhìn mình chằm chằm đến xuất thần.

Phụ nữ chỉ cần không lừa mình dối người, thật ra thì rất nhạy bén.

Chẳng hạn như giờ phút này, Trì Hoan cũng nhận ra được anh mặc dù nhìn cô, nhưng suy nghĩ cũng không phải về cô.

Cô bưng ly rượu lên, nhắm mắt lại chậm rãi uống.

Cho đến cái mùi hương thuần khiết của rượu ngấm dần trong khoan miệng, mới để ly xuống, nụ cười ngọt ngào trên mặt lần nữa cười “Tây Cố, các bạn của em một mực kêu gào muốn gặp anh, tối nay anh có rãnh không, buổi tối đi theo em họp mặt với bọn họ được không?”

Mạc Tây Cố cũng bưng ly rượu lên uống.

Một lát sau, anh thản nhiên nói “Lần sau đi, buổi tối đã có hẹn.”

Trì Hoan mặt tràn đầy mong đợi liền xụ xuống.

Mạc Tây Cố nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấm ức của cô, mi tâm hơi hơi nheo lên, nhưng vẫn không có mở miệng nói gì.

Sau khi cơm nước xong Mạc Tây Cố đi lấy xe.

Trì Hoan đứng ở cửa, trong chốc lát điện thoại di động trong túi xách liền vang lên.

“Hoan nhi, tất cả mọi người đều tại 1999, nhanh tới.”

“1999 ” là quán bar có chế độ hội viên ở Lan thành, cũng là sào huyệt của đám yêu quái bọn họ, cơ bản có gì tụ họp, hoạt động, đều tới chỗ ấy tụ tập.

Trì Hoan lười biếng hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”

“Chơi thôi, cậu đã lâu không tới, thế nào, đang tập trước làm người phụ nữ có gia đình à?”

Ngón tay Trì Hoan cuốn tóc mình, nhếch môi đỏ mọng lên cười đắc ý “Mình đây thật vất vả ôm mỹ nam về, nào có thời gian để ý đến mấy cậu a.”

“Phi, đức hạnh, rốt cuộc là không tới?”

“Được rồi, các cậu nếu nghĩ như vậy, mình liền không làm khó các cậu, hạ mình đi qua, chờ a.”

Bên kia lại cười mắng đôi câu mới cúp điện thoại, Trì Hoan đem điện thoại bỏ vào trong túi, ngẩng đầu đã nhìn thấy xe của Mạc Tây Cố, cô nhấc chân bước nhanh tới, bất quá cô không có mở cửa xe phía ghế phụ, mà gõ cửa sổ xe bên người lái.

Cửa kính màu đen chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đàn ông khôi ngô ôn hòa.

“Bạn của em mới vừa hẹn em tụ tập, em đón xe tới được rồi. “?

“Hẹn ở đâu?”

“1999.”

“Lên xe đi.”

Trì Hoan không có cự tuyệt, mặt cong cong lên cười ngọt ngào “Cảm ơn a.”

Vòng qua đầu xe, mở cửa xe chỗ ghế phụ, khom người lên xe.

Xe chạy đến một ngã tư đường, vừa vặn gặp phải đèn đỏ, xe ngừng lại trong dòng xe cộ.

Điện thoại di động của Mặc Tây Cố liền vang dội.

Anh tự tay cầm lên, nhận điện thoại, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

“Mạc thiếu… Có người đàn ông tự xưng là chồngTô tiểu thư, bây giờ đang ở bệnh viện náo loạn, nhất định phải đem Tô tiểu thư đi.”

Mạc Tây Cố cau mày, âm thanh cũng nghiêm túc “Để cho bảo vệ đuổi anh ta đi, không cho phép tới gần phòng bệnh nữa. “

“Nhưng… Nhưng là, vị tiên sinh kia la hét nói nếu như chúng ta ngăn cản anh ta, liền đem chuyện này ầm ĩ ra ngoài… Nói… Nói…”

Mạc Tây Cố không nhịn được, giọng nói trở nên lạnh lùng “Nói cái gì?”

“Nói vị hôn phu của Trì tiểu thư cùng phụ nữ có chồng cấu kết…”

Mạc Tây Cố theo bản năng, nghiêng đầu nhìn Trì Hoan ngồi kế bên.

Trì Hoan là đại minh tinh có danh tiếng lớn, nếu cùng cô liên quan đến một chút bát quái gì, đều có thể dẫn đến đám chó săn truyền thông truy đuổi, huống chi nếu như lộ ra vị hôn phu của cô cùng phụ nữ khác quan hệ…

Hội Fan của cô một người một ngụm nước bọt sẽ dìm chết Nhã Băng.

“Kéo dài thời gian, tôi sẽ đến.”

Trì Hoan nghe vậy, ngẩn ra.

Cô tự nhiên nghe được cú điện thoại này có liên quan đến Tô Nhã Băng.

Mạc Tây Cố cúp điện thoại, đem điện thoại để xuống.

Chốc lát, âm thanh của anh đè ép mở miệng “Xin lỗi, tôi có việc gấp muốn đi xử lý, lần này em tự đón xe đi đi.”

Trì Hoan nhìn anh, nhếch môi đỏ mọng “Có phải là trong cuộc sống sau này, nếu như cô ấy có chuyện, anh đều sẽ giống như tối hôm qua cũng như bây giờ, đem em ném đi?”

“Tôi ở phòng bệnh cũng đã nói, trước hôn lễ tôi sẽ đem chuyện này xử lý gọn gàng.”

Mạc Tây Cố bình tĩnh, nhưng đề tài câu chuyện có chút xoay chuyển, nhàn nhạt nói: “Nhưng mà Trì Hoan, em cũng không nên quên, thời điểm tôi đáp ứng cưới em còn nói cái gì.”

Thời điểm đáp ứng cưới cô, còn nói cái gì.

Trì Hoan đứng ở ven đường, xe tới xe đi, tay cô nấm chặt túi xách, khí lực càng ngày càng lớn.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK