Trì Hoan nhìn ánh mắt anh, có vài giây thất thần.
Cuối cùng, cô giãy dụa muốn rút tay mình ra, cuối cùng vẫn là cắn môi nói, "Nếu anh không để cho em ngủ, em thật sự không ngủ với anh nữa."
Độ cong trên môi người đàn ông mới xem như hơi chút vừa lòng.
Anh cúi đầu hôn hôn cánh môi của cô, "Ngoan, tiếp tục ngủ."
Nói xong câu đó, mới đứng lên từ trên thân thể của cô, thuận tay dịch tốt chăn một lần nữa.
Lúc người đàn ông xuống giường, tay bị người trên giường kéo lại.
Anh xoay người, cúi đầu nhìn cô.
Hôm nay là trời nắng, ánh mặt trời vào ngày đông luôn thực ấm áp.
Bức màn không có kéo, ánh nắng màu vàng giống như phủ lên một tầng viền vàng cho người đàn ông cao lớn, tuấn mỹ như thần để.
"Kéo bức màn lên, còn có, em muốn ăn bánh bao nhỏ, anh đi dưới lầu mua cho em, hâm nóng, em dậy sẽ ăn."
Mặc Thời Khiêm nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, môi mỏng gợi lên, nhiễm lên hương vị sủng nịch, "Đã biết."
Nhịn không được lại duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, lúc này mới kéo bức màn lên, mặc quần áo lên liền chuẩn bị trực tiếp ra cửa.
Trì Hoan đột nhiên nhớ tới cái gì đó, khẽ ho một tiếng gọi anh lại, "Mặc Thời Khiêm."
"Hửm?"
"Trong phòng tắm có... đồ dùng rửa mặt của anh, anh không cần về công ty mới rửa mặt."
Đuôi lông mày Mặc Thời Khiêm hơi nhướng lên một chút, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, "Em mua khi nào?"