Anh cúi đầu khàn khàn nói, "Vậy chúng ta trở về kết hôn, em liền không cần lo lắng ai đoạt anh đi rồi, hửm?"
"Vì sao anh giống như sốt ruột kết hôn với em? Bình thường tuổi này giống như anh, người đàn ông công thành danh toại, cũng sẽ không muốn sớm bị hôn nhân gông xiềng trói chặt như vậy đâu."
Người đàn ông thản nhiên cười, "Có thể anh chính là muốn nếm thử, tư vị bị gông xiềng trói chặt."
Anh nói tùy ý, giống như chỉ là thuận miệng tiếp lời của cô, nhưng trong lòng Trì Hoan lại giật mình sửng sốt vài giây, ngón tay nằm ở lòng bàn tay anh cũng dần dần cuộn lại lên theo.
Muốn bị trói trụ... Cô có thể lý giải vì, hướng tới sao?
Lãng tử trôi nổi, hướng tới ràng buộc và ổn định.
Dù sao loại đàn ông giống như thần không thể nào phỏng đoán và cân nhắc, bình tĩnh lại đạm mạc vô dục vô cầu.
"Anh vừa không hoa hồng, lại không có nhẫn, em liền đáp ứng anh như vậy, có vẻ em rất không có giá trị, " Cô nhìn phố dài bị đèn lồng màu đỏ lớn bao phủ đến cuối, biểu tình nhìn qua có chút khó xử rất là kiêu ngạo, "Như vậy đi, nếu anh có thể bối em đi đến cuối con phố này, em đáp ứng trói chặt anh."
Mặc Thời Khiêm cúi đầu, nhìn ánh mắt mang theo lóng lánh như sao của cô, môi mỏng bao trùm cười nhạt, "Nhưng con phố này, là một con phố dài nhất toàn bộ phố cổ."
Trì Hoan, "..."
Cho anh bậc thang anh còn ngại bậc thang quá cao?
Không hề có thành ý.
Trì Hoan bĩu môi, "Vậy tiếp tục đi dạo..."
Nói còn chưa nói xong cô liền dừng lại, bởi vì người đàn ông cao lớn cao ngất đã muốn ngồi xuống ở trước người cô.
"Đi thôi."