Một ngày một đêm, thế giới bên ngoài lại bị tuyết trắng bao trùm.
Nguyên đán đã qua, này xem như trận đầu tuyết năm mới sao?
......
Rời giường rửa mặt, buộc tóc dài thành viên thuốc, Trì Hoan nhất thời cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
Người đàn ông nấu cháo mềm mại trong veo, nhưng cũng không quá mức nhạt nhẽo, cô cảm giác tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Sau khi khôi phục tinh thần, tâm tình của cô cũng không vẻ lo lắng rất nặng nữa.
Cô gần như là cưỡng chế một lần lại một lần tẩy não chính mình.
Tin tưởng Mặc Thời Khiêm.
Anh nói anh và Beth không phát sinh chuyện gì, đó chính là không phát sinh chuyện gì.
Trước kia anh chưa từng lừa gạt cô, anh cũng sẽ không lừa cô.
Quần áo của Beth có thể chính mình xé hư.
Dấu vết trên người cũng có thể tự mình làm ra được.
Âm thanh cũng là... Nghe được cô gõ cửa, cố ý kêu cho cô nghe.
Nhưng mỗi lần cô gần như sắp tẩy não thành công, cô sẽ muốn biết đến tột cùng mấy tiếng kia anh đã làm gì, đến tột cùng trên người anh có cái gì không thể nhìn, còn có...
Vì sao cô bị cảm anh cũng không trở lại xem cô.
Cô ngồi ở trong sô pha, nắm di động một lần một lần tự hỏi, muốn gọi điện thoại cho anh để hỏi rõ ràng hay không.
Nhưng nếu chẳng may, cô truy cứu ra là kết quả là cô không muốn nhận, vi sao cô không chọn xem những chuyện anh nói trở thành sự thật... Mặc kệ đã xảy ra hay là không phát sinh, kia cũng không phải là ý nguyện chủ quan của anh.