Trì Hoan nháy mắt mở to hai mắt nhìn.
Người đàn ông lnhius mày, "Biết hay là không biết?"
"Em chỉ biết một chút..."
Cô trưởng thành trong cảnh ngư long hỗn tạp, đánh bài cô khẳng định sẽ biết, nhưng hưng trí không cao, chưa bao giờ là cao thủ, càng đừng nói so với một đám khách quen của chiếu bạc.
Mặc Thời Khiêm nâng mắt một lần nữa, nhìn Tiêu Ngự bởi vì anh hỏi Trì Hoan mà hưng trí dạt dào, trên môi nhiễm lên vài phần ý cười, "Anh muốn đất Phong Hành cướp đi từ trong tay anh, chúng ta đổi lại cách chơi."
"À?"
"Để cho người phụ nữ của tôi dạy người phụ nữ của Phong Hành, chơi với bọn họ, nếu đêm nay thắng ba trăm ngàn, anh thả Tống Xu, nếu thua, đất thuộc về anh."
Đuôi lông mày Tiêu Ngự nhướng lên rất cao, "Phong Hành có phụ nữ khi nào?"
Mặc Thời Khiêm câu ra tươi cười bạc lãnh, "Anh ngay cả anh ta có phụ nữ cũng không biết, cho nên đất mới bị anh ta cướp đi."
Tiêu Ngự cười nghiền ngẫm, "Anh tùy tiện kéo một người phụ nữ tới nói là của anh ta, tôi đi đâu giải oan?"
Mặc Thời Khiêm nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía một phương hướng, "Sở Tích."
Sở Tích ở đây sao?
Sao cô ấy sẽ ở loại địa phương này?
Trì Hoan tìm theo tầm mắt anh, trong đám người thật đúng là tiêu sái đi ra một thân ảnh xinh đẹp cao gầy.
Cô nhịn không được hỏi, "Sao cô ở nơi này?"
Sở Tích nhìn Mặc Thời Khiêm, nghe được giọng nói mới nhìn Trì Hoan, nhíu mi tâm, vẫn là trả lời, tiếng nói là lạnh lạnh đạm tĩnh, "Làm việc, du thuyền tìm nghệ sĩ đàn dương cầm lâm thời, tiền lương rất cao."