Nhưng cô nhìn mặt tuấn mỹ khêu gợi của cô, một câu cũng không hỏi ra được.
Mặc Thời Khiêm quá hiểu tính tình cô, Trì Hoan càng là trầm mặc không nói, càng là dị thường.
Anh nâng ngón tay cô đến bên môi, như có như không hôn hôn, nâng mắt nhìn ánh mắt cô, dùng giọng nói rất thấp nói, "Anh và Beth không có gì hết?"
Cô mím môi, tự dưng liền nghẹn ngào, "Thật sao?"
Đang nói, Tống Xu mang theo vệ sĩ xách theo va ly hành lý của Ôn Ý đi đến, Ôn Ý liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó chuẩn bị đứng dậy đi tìm quần áo ra.
Không đợi cô đứng dậy, trên cầu thang liền vang lên tiếng bước chân rất nặng.
Là Larry ôm Beth xuống dưới.
Larry phu nhân theo sau lưng bọn họ.
Beth vùi đầu ở trong lòng Larry, thấy không rõ mặt, nhưng sắc mặt vợ chồng Larry đều thật không dễ xem.
Trì Hoan ngẩng đầu, khi khuôn mặt nhìn về phía bọn họ lại biến thành mặt lạnh lùng không chút thay đổi, ngón tay cũng nắm quần áo của mình, giống như chỉ có như vậy, mới có thể miễn cưỡng khắc chế cảm xúc của mình.
Sau khi Beth bị ôm xuống lầu, ngẩng đầu nói với ba mình, "Ba, người thả con xuống dưới đi, con có mấy câu muốn nói với chị Trì Hoan."
Larry cau mày, nhìn biểu tình rõ ràng không đồng ý.
Cô ta vẻ mặt cầu xin, "Ba."
Larry như là không có biện pháp gì với cô ta, vẫn là như cô ta mong muốn thả cô ta xuống dưới.
Beth đi xuống, liền xoay người, khập khiễng đi về phía Trì Hoan.