Trì Hoan kéo khóe môi lên, ý cười nồng đậm, tốc độ nói chuyện phóng thật chậm, nhưng phun từ đặc biệt rõ ràng, "Khó mà làm được, cho dù anh không ngại tự hạ giá trị con người chơi với một người phụ nữ mới học, Mặc tổng nhà chúng tôi cũng không thể nhìn anh khi dễ phụ nữ của anh em anh ấy như vậy."
Không cần Trì Hoan nói, Tiêu Ngự cũng rõ ràng Mặc Thời Khiêm không có khả năng để cho anh nhúng tay vào.
Tiêu Ngự nhìn hai má tinh xảo minh diễm kia, "Nếu cô có thể không làm mấy chuyện xấu, để cho bọn họ im lặng đánh bài, vậy không thể tốt hơn."
Trì Hoan ngáp dài, đặc biệt vô tội, "Nhưng tôi rất mệt nhọc nha, muốn ngủ các người lại ồn ào tôi không thể ngủ, không phiền não cũng không được, vừa phiền não tôi đã muốn làm mấy chuyện xấu."
Tiêu Ngự bưng ly rượu, liếc nhìn người đàn ông lẳng lặng hút thuốc, "Người phụ nữ của anh nói cô ta mệt nhọc, anh không đi ôm cô ấy ngủ ở chỗ này hút thuốc, anh làm đàn ông như thế nào vậy?"
Dư quang của Mặc Thời Khiêm đều lười liếc anh ta, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Cô ấy hiếm khi có hưng trí nháo, để cho cô ấy nháo tận hứng đi, ngược lại anh, có tin đợi đến hừng đông, anh phải thua tiền không?"
Tiêu Ngự nheo ánh mắt lại quét nhìn trên bàn.
Mặc Thời Khiêm có thể nhìn ra được, anh tự nhiên cũng có thể nhìn ra, huống chi sòng bạc lớn nhỏ ở Lan Thành cơ bản đều ở dưới tay anh, điểm nhãn lực ấy anh không thiếu.
Người khác đổ bài dựa vào vận khí và kinh nghiệm kỹ thuật, người phụ nữ tên Sở Tích kia, toàn dựa vào trí nhớ và tính nhẩm.
Hơn nữa Mặc Thời Khiêm đứng ở chỗ này nhìn chằm chằm, mấy tên cao thủ kia đến ngay cả cơ hội cũng không có...
Trì Hoan ngáp mấy cái liền, đầu tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rì rì cười với anh, "Tiêu gia, không bằng trước tan cuộc quên đi, mấy tên thủ hạ này của anh chỉ số thông minh rất không qua ải, cộng lại ba tên cũng không sánh bằng một người của tôi... Nhẫn mất rồi thì mất thôi, trở về ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng ngày mai thức dậy lại là một hảo hán có thể kiếm tiền... Chúng tôi cũng có thể trở về ngủ tiếp mấy tiếng, tất cả đều vui vẻ nha."