Buổi chiều lúc Trì Hoan đi dạo phố vẫn muốn chọn cho Mặc Thời Khiêm một món quà... Cũng không nhất định phải là quà tặng, chính là mua cái gì đó đưa cho anh, tốt nhất là thực dụng, bởi vì cô cảm thấy anh chính là người chủ nghĩa thực dụng.
Nhưng chọn đến chọn đi cũng không có thích hợp.
Ninh Du Nhiên ở một bên nói, "Bằng không cậu trở về tự tay làm bữa cơm đi."
Trì Hoan bĩu môi, "Nhưng tớ không biết nấu cơm."
"Chính là không biết làm mới giật mình vui vẻ thôi, nếu cậu vốn biết, vậy không tính là quà tặng rồi."
Trì Hoan ngẫm lại cũng hiểu được có đạo lý, lại thật sự là không tìm được đồ thích hợp tặng cho Mặc Thời Khiêm, lúc đi dạo đến ba giờ chiều, cô liền đi trở về... Chuẩn bị tìm hiểu làm cơm như thế nào.
Cô chưa bao giờ dính qua nước mùa xuân, nếu lần đầu đã muốn độc lập hoàn thành hiển nhiên không có khả năng, vì thế cô bảo đầu bếp chỉ đạo toàn bộ hành trì, toàn bộ hành trình cô tự mình động thủ. Vẫn từ ba giờ rưỡi, bận việc đến sáu rưỡi tối muộn, rốt cục xem như miễn miễn cường cường hoàn thành một chút bữa tối.
Đương nhiên...
Làm tay mới, lúc cắt thức ăn không cẩn thận cắt xuống ngón tay.
Lúc xào rau, bị giọt nước sôi văng đến vài lần, nơi bỏng nghiêm trọng nổi lên bọt khí.
Chỉ là cũng đều không nghiêm trọng, để cho mẹ Lý lấy thuốc mỡ bôi lên là được.
Một bàn đồ ăn bưng lên bàn.
Trì Hoan đứng ở bên cạnh bàn ăn, nhìn rau xanh hơi thê thảm, quay đầu hỏi mẹ Lý một bên, "Có phải nhìn... Rất khó nuốt xuống không?"
"Không có không có, Trì tiểu thư ngài lần đầu tiên xuống bếp, có thành quả như vậy đã muốn tương đối khá."
Nghe được an ủi, Trì Hoan hơi yên tâm một chút.