Anh gọi điện thoại thêm thời gian thay quần áo, đại khái không có vượt qua mười phút.
Tuy rằng nhìn ra được trên mặt cô không trang điểm, nhưng quần áo ăn mặc thực thoả đáng, tóc dài cũng tiện tay chải vuốt tốt lắm.
Trì Hoan nhếch môi đỏ mọng lên, đắc ý, "Bình thường muốn xinh đẹp, hôm nay đuổi thời gian, đương nhiên không giống, " Cô đi qua đi kéo cánh tay người đàn ông, "Có phải anh cho rằng em sẽ chậm trễ thời gian của anh, phá hư chuyện của anh không? Nhỏ mọn."
Anh thật là nghĩ như vậy.
Bởi vì lúc làm vệ sĩ cho cô, anh chỉ biết cô lề mề.
......
Trì Hoan ở trên xe vẫn là bôi chút son môi, hơi trang điểm một chút.
Một tay Mặc Thời Khiêm vịn tay lái, sườn mặt tuấn mỹ nhất phái lạnh lùng thong dong, nhưng đồng hồ đo tốc độ xe biểu hiện anh đã muốn vượt tốc độ.
Cô ngồi ở trên ghế lái phụ, nhìn thoáng qua, cũng không ngăn cản, chỉ nghiêng đầu hỏi, "Vì sao anh nói Tiêu Ngự là tới vì anh, các người có cừu oán?"
Thần sắc anh đạm mạc, nếu nhìn kỹ giữa mặt mày còn có một tầng bạc lãnh giọng mỉa mai, "Ừ, từng có ân oán."
Ân oán?
Với Tiêu Ngự sao?
Người đàn ông kia chính là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của hắc đạo Lan Thành, mấy năm nay cũng còn có nhà họ Bạch có thể miễn cưỡng áp chế hắn ta một bậc, hiện tại thậm chí có thể đã muốn không áp chế được.
Anh không nhiều lời, Trì Hoan liền không hỏi bao nhiêu.
Lại qua một phút đồng hồ, bên trong xe vang lên tiếng nói thản nhiên lẳng lặng của người đàn ông, "Trì Hoan, em muốn hiểu cuộc sống của anh đến tột cùng là bộ dáng gì?"
"Đương nhiên."