Mặc Thời Khiêm dùng sức kéo bức màn phòng sách ra, giọng nói lãnh trầm, "Xảy ra chuyện gì."
"Chuyện này là tôi làm không tốt, " Giọng nói Tiêu Ngự hoàn toàn không có bĩ khí và cà lơ phất phơ nhất quán giống như bình thường, âm trầm mà nghiêm túc đến giống như là bị mây đen thật dày bao trùm trời không màu xám đậm, "Trì An đã chết."
......
Trì Hoan là bị người đàn ông nháo tỉnh.
Bình thường cơ bản đều là cô tỉnh lại anh đã đi làm, giấc ngủ của cô thật ra không quá sâu, cô thậm chí không biết anh là làm như thế nào rời giường ở tình huống không ảnh hưởng cô chút nào.
Cô ngủ đang sâu, mơ mơ màng màng bị gọi tỉnh, còn mang theo một chút tức giận rời giường, "Làm sao vậy..."
Khi mở mắt ra còn có chút không thích ứng, giọng nói cũng còn ngây thơ chưa tỉnh, Mặc Thời Khiêm nhìn bộ dáng của cô, lần đầu tiên trong đời thể nghiệm đến cái gì gọi là -- nói không nên lời.
Anh gần như là cưỡng chế giúp đỡ cô đứng dậy, mặt tuấn mỹ lộ ra ủ dột lạnh lùng, "Hoan Hoan, rời giường, mặc quần áo, rửa mặt, chúng ta cần đi ra ngoài."
Trì Hoan nhìn mặt anh, giật mình, ở lúc bọn họ ở chung, cô đã rất ít cảm nhận được khí tràng sắc bén mà âm trầm trên người của anh.
Hình dáng anh góc cạnh rõ ràng thiên lạnh lẽo cứng rắn, lời nói cử chỉ cũng khó nói là ôn nhu, nhưng thời gian dài trôi qua, cô có thể cảm giác được ôn nhu của anh là cảm giác gì."Xảy ra chuyện gì sao?"
Đôi mắt thâm trầm tối đen của Mặc Thời Khiêm nhìn chăm chú vào cô, phát âm trầm thấp đến mức tận cùng, "Nghe lời, rời giường."
Lòng của cô tự dưng trầm xuống.
Nhưng vẫn là nghe theo ý tứ của anh, mặc quần áo đi phòng tắm rửa mặt.