Mặc Thời Khiêm chạy tới trước mặt của cô, anh ngẩng đầu, nheo mắt lại nhìn Larry phu nhân đối diện cách anh không xa, cánh tay ôm người phụ nữ vào lòng, "Bà ta nói với em cái gì, hửm?"
Trì Hoan nâng tay ôm thắt lưng anh, vùi đầu ở trong ngực anh, "Sao anh lại tới đây?"
Người đàn ông thấp giọng nói, "Tăng ca trễ, thuận tiện tới đây nhìn em."
Cô ở trong ngực anh lẩm bẩm nói, "Làm sao sẽ thuận tiện, không thuận tiện chút nào."
Nơi anh đi làm, cách nơi cô làm việc, hoàn toàn là hai phương hướng bất đồng.
Mặc Thời Khiêm vuốt đầu của cô, cười trầm thấp, "Ừ, tan tầm liền tới đây."
Cô vươn tay ôm cổ anh, tiếng nói dịu dàng làm nũng, "Hôm nay lúc em quay tiếp mục làm trò chơi, mang giày cao gót chạy tới chạy lui, chân đau quá, anh ôm em đi."
Anh cúi đầu, xem trên môi kéo ra cười yếu ớt, không trả lời, trực tiếp ôm cô lên, sau đó xoay người đi về phía xe.
An Kha thấy Mặc Thời Khiêm đến đây, tự nhiên tự mình lái xe trở về.
Larry phu nhân cũng đã muốn về tới trên xe của mình, bà ta từ trong kính chiếu hậu nhìn bóng dáng rời đi kia, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Trì Hoan được người đàn ông ôm vào trong ngực, đầu cô gối lên bờ vai của anh, "Sao anh càng ngày càng tốt với em, còn cố ý tới đón em."
Mặc Thời Khiêm đặt cô lên ghế lái phụ, môi mỏng câu ra cười nhạt, không nói gì thêm.
Này cũng không có gì, hoặc là nói không cần lý do gì, chẳng qua là sau khi anh tan tầm trong lúc nhìn thời gian, lại gọi điện thoại cho An Kha biết được cô còn chưa có kết thúc công việc, vì thế liền trực tiếp lái xe tới đây.
Trong phòng đột nhiên nhiều hơn một người cùng ở, ban đầu có thể không có cảm giác gì quá lớn, nhưng một lúc sau, nếu ngày nào đó cô đột nhiên mất, sẽ có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.