Người đàn ông nhíu lông mày thật chặt, bỗng nhiên cắt đứt cô, "Trì Hoan."
"Có phải anh còn muốn cố ý đến hỏi người khác, phụ nữ nên dỗ như thế nào hay không?"
Cô đột nhiên bị người đàn ông cúi người trực tiếp ôm vào trong lòng, thật mạnh, cô thậm chí bị cánh tay anh siết phát đau.
Cằm Mặc Thời Khiêm vùi đầu ở chỗ hõm vai mềm mại của cô gái, tiếng nói trầm khàn, "Không có."
Lúc này anh mới đột nhiên phát giác, so sánh với Trì Hoan khóc, cáu kỉnh, cố ý vì công việc vắng vẻ anh, anh lại càng không muốn nhìn Trì Hoan "Hiểu ý người" như vậy.
Từ rất sớm trước kia anh chỉ biết cô gái này có hai mặt.
Một là cô gái vĩnh viễn tựa như mười bảy tuổi, xinh đẹp, minh diễm, tùy hứng.
Một như là đã sắp hai mươi bảy tuổi, thành thục, bình tĩnh, thậm chí lõi đời.
Anh ôm cô, thực dùng sức, "Những chuyện em nói này, đều không có."
Anh chưa từng có cảm thấy trầm trọng, mệt mỏi, cùng phiền não, anh cũng chưa từng có cảm thấy vất vả.
Ngón tay Trì Hoan khẽ vuốt mặt anh, lẳng lặng cười, "Có đôi khi em sẽ nghĩ, nếu anh chính là Mặc Thời Khiêm, hoặc là chính là vệ sĩ Mặc Thời Khiêm... Nếu anh không có tiền, anh không thể giúp em dàn xếp truyền thông, anh không phải tổng tài Clod-Summer, anh không thích em, em có thể còn mặt dày mày dạn đợi ở bên cạnh anh không... Ưm."
Cô còn chưa nói xong một câu, đã bị người đàn ông trực tiếp cúi đầu hung hăng hôn lên.
Nụ hôn dài gần một chút đồng hồ, sau khi kết thúc, ngón tay anh bóp hàm dưới vẫn còn thở dốc của cô, môi mỏng dán rất gần, giọng nói phát ra từ trong cổ họng đã muốn có cảm giác âm trầm, "Em nói nhiều như vậy, chẳng lẽ là muốn chia tay với tôi?"
Chia tay?
Trì Hoan mờ mịt nhìn anh, "Anh không biết là... thật ra anh có thể tìm một người phụ nữ càng thích hợp hơn em sao?"