Trì Hoan nghe điện thoại không chút do dự, vui vẻ đáp:“ Dì Cố”
“Hoan Hoan, buổi tối con có rảnh không?”
“Có chuyện gì sao a di?”
“Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nổi hứng xuống bếp, nếu con không bận thì tới đây cùng a di ăn cơm”
Tuy Hoan Hoan chưa đến mức hiểu mẹ của Tây Cố nhưng cũng biết bà thoạt nhìn ôn nhu nhưng cũng là nữ nhân có thủ đoạn, lúc này lại gọi cô tới hơn phân nửa là có liên quan tới chuyện của Tô Nhã Băng.
Trì Hoan mím môi cười đồng ý:”Con hiện không có công chuyện gì nên qua liền”
Bên này cô vừa cúp máy, bên kia Mặc Thời Khiêm đã đánh tay lái đổi hướng qua nhà họ Mạc.
Trì Hoan vừa cất di động vừa nhắc:“Chờ lát nữa ghé qua siêu thị, tôi cần mua chút lễ vật mang qua”
Xe dừng trước cửa Mạc gia, biệt thự trắng bạc dưới ánh tịch dương lộ ra vẻ xinh đẹp tuyệt vời. Trì Hoan bước vào phòng khách đã trông thấy Mạc Tây Cố ở nhà, ngoài ý muốn thấy Tô Nhã Băng cũng đang ở đây.
Tiết trời cuối thu, cô ta chỉ vận chiếc áo lông tím nhạt, tóc dài đen mượt xoã trên vai, tuy cúi đầu nhưng vẫn thấy được băng gạc màu trắng, ngón tay vặn vẹo bồn chồn, bất an.
Mạc Tây Cố thấy cô xuất hiện, chân mày lập tức cau lại:”Sao cô lại tới đây?”
Trì Hoan trên tay cầm lễ vật, thu lại tầm mắt từ trên người Tô Nhã Băng, hời hợt trả lời:”Dì Cố gọi tôi tới dùng cơm”
Nghe được âm thanh của cô, Tô Nhã Băng mới bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía Trì Hoan, nhẹ nhàng kêu:”Trì tiểu thư”.
Vừa nhìn Trì Hoan liền sợ hết hồn. Lần trước gặp Tô Nhã Băng, tuy trên mặt có vết bầm nhưng không tính là nghiêm trọng, lại càng khiến cô ta phá lệ thống khổ đáng thương, mà hiện tại khoé mắt ứ máu, vết thương trải khắp trên gương mặt.
Trì Hoan không kìm được nhíu mày, dù là cô còn thấy bàng hoàng, chớ nói chi tới Mạc Tây Cố, hẳn là vô cùng không đành lòng. Tô Nhã Băng một bộ đau khổ áy náy:”Chuyện tối qua thật xin lỗi, Trì tiểu thư”
Trì Hoan đem lễ vật đặt lên bàn trà, thản nhiên đáp:”Cô là cô, chồng cô là chồng cô, trừ khi là cô xúi giục chồng mình làm như vậy, nếu không chuyện tối qua không có can hệ gì tới cô cả, cô không cần phải xin lỗi”
Tô Nhã Băng nhìn Trì Hoan, tựa hồ muốn nói lại thôi, lần nữa cúi đầu.
Mạc Tây Cố yên lặng ngồi trên ghế salon, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Trì Hoan tuỳ ý ngồi xuống, đón tách trà từ tay người giúp việc, cô cúi đầu nhẹ thổi, vẫn cảm thấy nóng liền đặt lại bàn, thân thể lui về phía sau, cô hơi ngả người, bấy giờ mới ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện lộ ra nụ cười châm chọc:”Nhìn tôi như vậy làm gì, cho là tôi bảo mẹ anh kêu Tô tiểu thư tới sao?”
Mạc Tây Cố nhìn Trì Hoan khuôn mặt tinh xảo biểu tình vui vẻ, trên gương mặt tuấn mỹ lạnh băng đầy vẻ mỉa mai:”Cô là muốn nói không phải do cô?”
“Không phải tôi, bởi vì tôi không nghĩ chuyện nghiêm trọng đến độ khiến cho dì Cố phải ra mặt, nhân tiện, scandal giữa anh và Tô tiểu thư đây cũng chẳng can hệ gì tới tôi hết”
Dừng một chút, Trì Hoan ngước đôi mắt hắc bạch phân minh bình thản chống lại ánh mắt của Mạc Tây Cố:”Tôi thừa nhận tôi từng làm ra chuyện như vậy, anh hoài nghĩ cũng đúng lý hợp tình, nhưng mọi chuyện vẫn cần có chứng cớ, không thể chỉ vì tôi có liên can mà chắc chắn do tôi làm, anh không thấy như vậy rất oan cho tôi sao?”
Nghe vậy biểu tình trên mặt Mạc Tây Cố có chút giãn ra, ánh mắt trở nên phức tạp, trầm giọng hỏi:”Không phải cô lén tiết lộ cho truyền thông?”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->