Sau khi đi vài bước, cô đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu về phía người đàn ông vẫn không nói một lời nhưng lại một tấc cũng không rời kia, há miệng, cuối cùng vẫn là dời tầm mắt, mím môi nói, "Em... đi một mình thôi, đây là lần cuối cùng em gặp mặt ông ấy."
Môi mỏng của Mặc Thời Khiêm lập tức mím thành một đường thẳng tắp, tầm mắt sâu đậm dính chặt nhìn chằm chằm cô.
Nhưng đôi mắt Trì Hoan vẫn luôn không nhìn anh, nghiêng người thu hồi tầm mắt, đuổi kịp bác sĩ.
Anh nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, mở chân dài liền theo saiu.
Cánh tay bị người phía sau bắt lấy, "Thôi, " Phong Hành thản nhiên nói, "Cậu theo sau chỉ có thể làm sâu đậm cảm giác chịu tội của cô ấy."
Mặc Thời Khiêm nhìn bóng dáng cô gái, thẳng đến hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, mặt tuấn mỹ bỗng lãnh trầm hung ác nham hiểm, giống như tùy thời có thể nhỏ ra nước ngưng tụ thành băng, "Đã điều tra xong?"
"Ừ, Tiêu Ngự làm người phụ trách, đã muốn điều tra xong, "
Phong Hành liếc mắt nhìn cảnh sát giám ngục đứng ở một bên, "Hai giờ rạng sáng hôm nay, một lão già bởi vì trộm đồ bắt bỏ tù ở cùng Trì An lấy đâm vào trái tim Trì An... Người nọ là hành vi phạm tội nhẹ ở bên trong, đại khái ngồi mấy tháng có thể đi ra ngoài, hơn nữa bình thường nhìn qua thành thật lại yếu ớt, thủ hạ Tiêu Ngự vốn là nghe được động tĩnh, nhưng ông ta nói đứng lên đi WC... Bọn họ liền không nghĩ nhiều, kết quả lúc ông ta về trên giường, đột nhiên liền nhào qua đâm Trì An vài dao... Trên đường đưa đến bệnh viện không qua khỏi.
Đôi mắt Mặc Thời Khiêm nhíu lại, tầm mắt rơi trên người phụ trách ngụm giam phái tới, môi mỏng là ý tứ hàm xúc châm chọc cười lạnh sâu đậm, "dao?"
Mùa đông lạnh như thế, nhưng cái trán và lưng của cảnh ngục kia đều chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh dưới ánh mắt nhìn gần của người đàn ông, "Về chuyện con dao... Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho người nhà bị hại một công đạo."