Nhưng dù vậy, dù Mặc Thời Khiêm không thấy được Ninh Du Nhiên bên người cô, cũng trực tiếp liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Hai người không hẹn mà cùng chần chờ vài giây.
Cuối cùng vẫn là Ninh Du Nhiên nhìn nhìn người đàn ông trong thang máy, nhìn nhìn lại khuê mật bên người của mình, vươn tay vỗ xuống cánh tay của cô, "Hoan Hoan."
Lần này Mặc Thời Khiêm phản ứng lại trước.
Chân dài của anh dẫn đầu bước ra thang máy, khi giẫm bước chân đi ra ngoài thuận tay nắm cả thắt lưng của cô mang ra bên ngoài.
Đưa đến chỗ trống một bên, anh vươn tay liền dò lên cái trán của cô, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt của cô hỏi, "Cảm mạo còn chưa tốt à? Không phải em nói với anh đã sắp không có gì không thoải mái sao? Hửm?"
Trì Hoan ngẩng đầu nhìn anh.
Động tác tự nhiên kiểm tra nhiệt độ trên trán cô làm cho lòng của cô liền ấm lên rất nhiều.
Cô còn chưa nói nói, người đàn ông giống như là răn dạy nói, "Không thoải mái còn chạy đến bệnh viện làm cái gì, anh bảo bác sĩ trực tiếp đi tới nhà trọ xem cho em là được rồi."
Qua chốc lát, cô ở sau khi do dự cực kỳ ngắn ngủi, vẫn là nói, "Em không phải đến bệnh viện trị cảm mạo."
Mày của anh càng nhăn lại lợi hại hơn, giọng nói cũng trầm xuống, "Em còn có chỗ nào không thoải mái? Vì sao không nói với anh?"
Thái độ này của anh, làm cho cô một chút không dám nói cô là tới thăm Mạc Tây Cố nên lời.
Là vì thân phận bạn trai trước mẫn cảm, lần đầu tiên bắt gặp cô còn từng có vài giây chột dạ.
Tuy rằng cô không có gì hay để chột dạ.
Trì Hoan nâng mắt, nhìn nhau vài giây với đôi mắt thâm trầm của người đàn ông, cô mím môi thấp giọng nói, "Em là đến thăm Mạc Tây Cố."