Anh cúi đầu, môi mỏng dán lên môi đỏ mọng của cô, khàn khàn mê hoặc nói, "Chúng ta đã hơn một tuần lễ chưa làm qua, em không nhớ anh chút nào sao, hửm?"
Trì Hoan, "..."
Anh thật sự là...
Cửa còn chưa đóng, vì sao muốn nói những lời này ở cửa...
"Em cũng không phải anh, cả ngày nghĩ việc này, lái xe cẩn thận, về nhà gửi tin nhắn cho em."
Tay cô nhẹ nhàng đẩy anh, muốn đẩy anh đi ra ngoài, nhưng người đàn ông lại không phải cô có thể đẩy động, hơn nữa cô vốn cũng không dùng quá nhiều lực.
Mặc Thời Khiêm đứng bất động, cúi đầu nhíu mày nhìn cô, biểu tình vài phần tối tăm.
Trì Hoan cảm thấy anh có điểm giống như đứa nhỏ bất mãn không ăn được kẹo, môi nhạt màu khẽ mím, vẫn là kiễng mũi chân, hai tay giữ mặt anh, hôn lên môi anh, "Ngoan nào, ngày mai gặp."
Nụ hôn này làm cho anh hơi sung sướng vài phần, mắt đen sâu thẳm giống như cổ tình nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt tràn ngập tươi cười ấm áp mà chuyên nhất, "Gặp sau."
Dứt lời, anh mới lui đi ra ngoài.
Đợi cho người đàn ông vào thang máy, Trì Hoan mới đóng cửa lại.
Đi vào bên trong hai bước, lại lộn trở lại đi khóa trái.
Thật ra bây giờ cô cũng không phải không muốn ở cùng anh, chính là phát hiện hai ngày này tách ra ở... Giống như có loại cảm giác nói yêu đương.
Lúc trước dù bọn họ ở cùng nhau, hay là ở cùng một chỗ, cũng không nước chảy thành sông giống như yêu đương bình thường.
Này dù sao xem như là lần đầu tiên "yêu đương" của cô.
......