Trì Hoan, "..."
Cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Nhìn anh rất không biết nói chuyện, anh phải nói đánh với hai người bọn họ rất nhàm chán, sao với em lại có thể nhàm chán." Mặc Thời Khiêm liếc mắt nhìn cô một cái, trên môi nhấc lên độ cong tươi cười, "Không có Mạc Tây Cố, anh ngay cả hứng thú đưa tiền cho em cũng không có."
Trì Hoan, "..."
Cô trừng liếc mắt nhìn anh một cái, thật sự là một loại đàn ông hoàn toàn không biết nói chuyện, chán ghét.
Trở về phòng, Trì Hoan lại ngồi ở ghế sô pha, "Anh đi tắm rửa trước đi, em nghỉ ngơi một lát."
Người đàn ông buồn cười nhìn cô, "Em ngồi một buổi tối, nghỉ ngơi cái gì?"
"Đánh bài phải động não a, đương nhiên sẽ mệt."
Anh thanh thanh lạnh lạnh cười, "Anh được đưa tiền, còn muốn động não cái gì?"
Trì Hoan ném gối ôm đến trên người anh, sẳng giọng, "Cho anh đi thì anh đi đi, chán ghét."
Ai tắm trước tắm sau vốn sẽ không phải là chuyện quan trọng gì... Trừ phi cùng nhau tắm.
Nhưng dựa vào những gì bọn họ trải qua lúc trước, xác suất cùng nhau tắm không xảy ra chuyện là -- số lẻ.
Mặc Thời Khiêm cũng biết cô không muốn làm với anh ở nhà người khác, vì thế cầm đồ ngủ mới nhà Larry đã chuẩn bị tốt từ trước đi phòng tắm.
Trì Hoan lại ngồi ở ghế sô pha, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ xen lẫn tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm ở cùng một chỗ.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên rất tiết tấu.
Người đàn ông đang tắm rửa, cô tự nhiên đành phải đứng dậy đi mở cửa.