Trì Hoan lắc lắc đầu, không khóc, nhưng giọng mũi rất nặng, "Bà ta đã sớm không cần em, nhưng anh sẽ không gạt em."
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn đôi mắt hồng hồng của cô, trong lòng mềm nhũn, lại cúi đầu hôn hai má của cô, hơi thở đều dâng lên ở da thịt của cô, trầm thấp khàn khàn nói, "Đúng, anh sẽ không lừa em, cũng sẽ không không cần em."
Cô ôm anh, chôn mặt mình càng sâu.
Người đàn ông ôm cô đặt lên ghế lái phụ, sau khi tự mình lên xe lại cúi người đeo đai an toàn cho cô, vừa thấp giọng nói, "Anh đưa em trở về, sau đó gọi Du Nhiên đi cùng em?"
Trì Hoan nhìn anh, lắc đầu.
Mặc Thời Khiêm cho rằng cô là sợ hãi, cũng không nói sau này ngoại trừ An Kha bảo hộ bên người cô, còn có thể tăng số người vệ sĩ đi theo cô, "Vậy anh đưa em về biệt thự của em, trong biệt thự có rất nhiều vệ sĩ, không có người sẽ thương tổn em."
Cô vẫn là lắc đầu.
Người đàn ông tựa hồ có chút bất đắc dĩ, "Vậy em là muốn đi nơi nào?"
"Bây giờ anh về công ty sao?"
Mặc Thời Khiêm hơi nhướng mày, "Em muốn đi cùng anh?"
Cô gật gật đầu, khuôn mặt trắng nõn, chỉ có hốc mắt là hồng, "Bây giờ em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh, "
Trì Hoan vươn tay ôm lấy anh, gắt gao ôm, giống như như vậy có thể xua tan hàn ý từ trong lòng cô lan tràn đến toàn thân, khuôn mặt của mình dán khuôn mặt anh, thì thào nói nhỏ, "Mặc Thời Khiêm, em thực sợ hãi, em sợ về sau chúng ta sẽ tách ra."
Cô chưa từng có cảm giác mình cô độc mà yếu đuối như vậy.
Cô cũng chưa từng có sợ hãi, sẽ mất đi anh như vậy.
Mặc Thời Khiêm trực tiếp cúi đầu, đáp lại một nụ hôn sâu.