Tiêu Ngự nhìn Phong Hành, "Anh thật đúng là mẹ nó mặt lớn đến có thể xây quảng trường rồi."
Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói, "Chẳng lẽ, mấy thủ hạ dởm vô dụng kia của anh, còn giá trị hơn một mảnh đất?"
Tiêu Ngự khui rượu, không chút để ý rót ra, hương rượu tựa hồ nhiễm lên vết sẹo của anh ta vài phần tà khí, "Thủ hạ của tôi không đáng giá, chẳng lẽ cha ruột của người phụ nữ anh không giá trị?"
Anh ta nâng mắt nhìn về phía Trì Hoan, "Thấy rõ rồi chứ? Người đàn ông của cô nuông chiều cô, tôi cũng không phải nuông chiều không có lý do, nếu cô không gọi món, tôi tới gọi."
Trì Hoan ngẩng đầu, khép menu trong tay lại, vươn tay đưa cho anh.
Tiêu Ngự vươn tay đi tiếp, kết quả còn chưa có đụng tới, đã bị Mặc Thời Khiêm trước một bước đoạt đi rồi, mặt anh không chút thay đổi thả lại đến trước mặt Trì Hoan, "Không cần để ý đến anh ta." Tiêu Ngự cũng không giận, "Mặc Thời Khiêm, rốt cuộc anh hiểu quy củ có việc cầu người hay không?"
"Anh không nhận được chút ưu việt nào, vậy gọi là cầu cạnh anh."
"..."
"Anh nghĩ còn rất tốt."
"Sửa đúng sai lầm của anh."
Tiêu Ngự thu hồi tay bưng ly rượu lên lần nữa, đưa rượu đến môi mỏng của mình, cũng lười tiếp tục đối thoại không ý nghĩa này, nheo mắt lại, lười biếng nói, "Đất cho tôi, tôi sai mấy tên thủ hạ dởm kia thay anh trông chừng nhạc phụ đại nhân này của anh, "
Phong Hành ôn hoà liếc anh ta, "Anh lăn lộn hắc đạo sao, anh mẹ nó nên đi làm ăn."
"Tôi đây không phải đang làm ăn sao?"
Trong phòng bao im lặng xuống.