Tiêu Ngự tức giận, "Hiện tại có thể ăn cơm?"
Mặc Thời Khiêm không nóng không lạnh, "Anh thu chỗ tốt, nếu không làm việc tốt, sẽ không phải tiền liền có thể giải quyết."
Tiêu Ngự rất hứng thú, "Chẳng may có người tìm tôi, ra giá rất cao."
"Nếu anh cảm thấy cái giá đó đáng giá đời này tôi gây sự với anh, anh liền nhận."
.........
Sau khi ăn xong, Mặc Thời Khiêm về công ty, An Kha đưa Trì Hoan đi nơi cô làm việc
Người đàn ông thay cô kéo cửa xe Ferrari màu trắng ra.
Trì Hoan ngước mặt, nhìn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, mím môi.
Mặc Thời Khiêm vuốt mặt của cô, "Cảnh ngục bên kia anh cũng sẽ xử lý tốt, em đừng quá lo lắng, hửm?"
Ở trong ngục giam gặp chuyện không may, đơn giản chính là, bạn tù, cảnh ngục.
Trì Hoan có chút co quắp hỏi, "Có phải anh cho Tiêu Ngự rất nhiều tiền không?"
Tuy rằng cô và Mặc Thời Khiêm ở cùng một chỗ, ngoại trừ ăn và vệ sĩ, anh sẽ sai người dựa theo số đo của cô chế định một số quần áo, những phương diện khác cô gần như không có ý nghĩa chân chính xài tiền của anh.
Tuy rằng cô gởi ngân hàng không nhiều lắm, nhưng ít nhiều vẫn là có một chút.
Người đàn ông đứng lặng ở trước mặt của cô, một tay cắm vào túi quần, tay kia thì kéo cô vào trong lòng của mình, cúi đầu nói, "Những chuyện này vốn chính là vấn đề anh nên giải quyết, hơn nữa, vấn đề có thể sử dụng tiền giải quyết, đều không là vấn đề."
Huống chi, chuyện này vốn chính là bởi vì anh mà ra.
Trì Hoan gật gật đầu, có vẻ thần sắc rốt cục miễn cưỡng có chút ý cười, "Vậy em đi làm việc đây."