"Ừ, tạm thời có việc, cháu đói bụng, người bới cơm giúp cháu đi."
Mẹ Lý nhìn nhìn sườn mặt không ra hỉ giận của cô, cũng không dám nhiều lời, "Được, tôi đi ngay."
Trì Hoan trước múc một bát canh, cúi đầu chậm rãi uống.
Ừ, hương vị thực nhạt nhẽo...
Uống xong canh, gắp khối thịt... Miễn cưỡng xem như chín, nuốt xuống.
Lại ăn miếng rau xanh, có hơi cháy sém
Tất cả đều chín, mặc dù có hơi cháy sém.
Không quá khó ăn là được.
Trì Hoan nhất nhất nếm thưởng, liền hạ đũa thản nhiên nói, "Quá khó ăn, mẹ Lý, người bảo phòng bếp làm tô mỳ cho cháu đi."
"A?"
"Cháu đói bụng, muốn ăn mỳ."
"À, à được, lập tức đi."
Trì Hoan đứng dậy, mặt không chút thay đổi đều đổ hết tất cả thức ăn cô cảm thấy khó ăn.
Đợi mười phút, chậm rãi trật tự ăn một tô mặt, sau đó lên lầu.
......
Mặc Thời Khiêm sắp mười giờ mới trở về.
Trì Hoan ngồi ở sô pha đơn trong phòng ngủ xem kịch bản, cô do dự vài ngày, đến tột cùng là nhận bộ lớn của Chương Duyên, hay là nhận bộ cô càng muốn diễn....của Khương Tung này.
Tối mùa đông, buổi tối đến cuồng phong lạnh thấu xương.
Khi Mặc Thời Khiêm cởi áo khoác đưa cho mẹ Lý, mẹ Lý không nhịn xuống, lặng lẽ nói câu, "Mặc Tiên sinh... một buổi tối Trì tiểu thư đều mất hứng, ngài nhớ rõ nói chút lời hay."