Chờ khi cô rửa mặt đánh răng xong, vội vàng chải vuốt mái tóc lại trở về phòng ngủ lần nữa, người đàn ông đã muốn cầm quần áo của cô từ phòng giữ quần áo tới đây, đặt chỉnh tề ở trên giường.
Chờ cô thay quần áo xong, anh lại cầm chiếc khăn quàng cổ màu đen tiện tay quấn lên cổ của cô, cũng không cho cô thời gian cẩn thận sửa sang lại, liền nắm tay cô ra cửa, xuống lầu.
Mẹ Lý kinh ngạc nhìn hai người xuống dưới sớm hơn trước kia như vậy, "Mặc Tiên sinh, Trì tiểu thư... Bữa sáng còn cần chờ..."
Một câu còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông cắt đứt, "Không cần chuẩn bị, hôm nay không ăn."
Trì Hoan gần như là bị anh lôi kéo đi, người đàn ông chân dài bước chân lại mau, cô gần như không theo kịp bước chân của anh.
Bình thường đều là cô nhàn hạ không ăn bữa sáng, bị anh răn dạy...
Có lẽ hiện tại vốn chính là mùa đông, tay Trì Hoan lạnh lợi hại, cô gần như máy móc đuổi kịp bước chân của anh.
Khi người đàn ông kéo cửa ghế lái phụ ra, cô ngẩng đầu nhìn mặt đẹp kiên nghị của anh, một câu thật ra còn chưa xác định thậm chí thành hình ở trong đầu cô bị ngơ ngác nói ra, "Có phải... ba em đã xảy ra chuyện không?"
Mắt sâu của Mặc Thời Khiêm chăm chú nhìn mặt của cô vài giây, hầu kết lăn lăn, không lên tiếng, đẩy cô lên xe.
Trì Hoan ngồi trên vị trí ghế lái phụ, sau đó nghe được âm thanh anh đóng cửa.
Anh trở lại trên xe, thuần thục mà nhanh chóng phát động động cơ.
Tốc độ xe không ngừng tăng lên.
Cô có chút hoảng hốt, lại ngốc trệ nói không nên lời, một câu ở trong đầu tới tới lui lui lập lại vài lần, mới rốt cục hỏi ra được, "Ông ấy làm sao vậy?"
"Hoan Hoan, " Giọng nói Mặc Thời Khiêm rất thấp, giữa môi răng tràn ra tên cô, ánh mắt nhìn phía trước sâu thẳm hắc ám như vực sâu, cằm gắt gao căng chặt, tay nắm tay lái lại ẩn ẩn hiển lộ ra gân xanh.