Trì Hoan nhìn người đàn ông tuấn mỹ ở đối diện, môi từ từ mấp máy.
Hai ngày nay Mặc Thời Khiêm luôn chăm sóc cho cô, mặc dù có lúc cô muốn nổi cáu náo loạn với hắn, nhưng trong lòng vẫn cố gắng nhẫn nại vì biết như vậy sẽ tốt cho cô.
Cúi đầu ăn cơm, hít một hơi ăn hết hai chén.
Mặc dù thân thể đã khỏe hơn rất nhiều nhưng không làm sao có thể hồi phục như cũ, cho nên cô ăn xong liền muốn trở về phòng ngủ.
Mặc Thời Khiêm giục cô đi tắm: “Tắm rồi ngủ.”
“Không có quần áo để thay.”
“Vậy thì không cần phải thay quần áo.”
“Bẩn chết.”
Mặc Thời Khiêm nhíu mày: “Có thể bẩn hơn so với chuyện em không thay quần áo?”
“…”
Trì Hoan cắn môi: “Em không ở đây nữa, em sẽ đến quán bar.”
Mặc Thời Khiêm nhìn cô chằm chằm, 10 giây sau khi Trì Hoan ảo não xoay người cầm lấy túi xách, ở phía sau Mặc Thời Khiêm lại hời hợt nói: “Anh sẽ nói cho đám chó săn biết chỗ của em.”
Trì Hoan “…”
Mặc Thời Khiêm hướng cô đi tới, nhìn cô phồng má, mặt xụ xuống: “Em tắm xong rồi mặc quần áo của anh, sau đó đem quần áo cũ giặt sạch rồi dùng máy sấy khô, ngày mai đi shop mua mấy bộ quần áo khác, sẵn tiện mua ít đồ dùng hàng ngày? Hửm?”
Trì Hoan đứng ở một bên, mím môi, không khuất phục lầu bầu nói: “Em cũng không thể không mặc đồ lót.”
Mặc Thời Khiêm: “…”
Mặc Thời Khiêm mím môi, có chút bất đắc dĩ, trầm giọng nói: “Vậy em đem đồ lót của em giặt sạch, anh giúp em sấy khô?” ( phục anh =^=)
Trì Hoan:”…”
Để một người đàn ông sấy khô đồ lót cho cô… tưởng tượng một chút Mặc Thời Khiêm cầm đồ lót của cô trong tay, đã đủ khó xử rồi.
“Em sẽ tự giặt!”
Mặc Thời Khiêm nâng cằm lên, đi về phía phòng ngủ: “Đi thôi.”
Đã đến nước này, Trì hoan nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Mặc Thời Khiêm, dậm chân một cái, bất đắc dĩ vẫn phải đi.
Mặc Thời Khiêm đưa áo sơ mi cho cô… quần áo của hắn cô cũng chỉ mặc được cái này, Mặc Thời Khiêm cao, cô thấp, vạt áo của hắn gần như chạm đến đầu gối cô.
Cô cầm lấy, mất hứng oán giận nói: “Em bị bệnh sạch sẽ, tại sao anh lại không nghĩ đến chuyện mua cho em quần áo và đồ dùng hàng ngày? Bây giờ em ngay cả khăn lau mặt cũng không có, mặt nạ dưỡng da cũng không có, không có một cái gì, mỗi ngày em đều muốn tắm bằng sữa.”
Vừa nãy ngay cả tắm và giặt đồ cũng không muốn, bây giờ cô liền muốn ngâm mình trong sữa rồi.
Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt nhìn cô: “Mua sau, tạm một ngày, được không?”
Vẻ mặt cô miễn cưỡng đồng ý.
Trì Hoan đi về phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Mặc Thời Khiêm: “Nhà này là anh mua, hay là anh thuê?”
Căn nhà của Mặc Thời Khiêm lớn gấp đôi của cô, hơn nữa… trang trí cực kì sang trọng, có thể nhìn ra là rất xa xỉ, chắc chắn cũng không phải là đồ vật mà ai đều có thể tùy tiện mua.
Mặc Thời Khiêm tùy tiện trả lời: “Là của anh.”
Trì Hoan nhìn Mặc Thời Khiêm mấy giây, ồ một tiếng, không có tiếp tục hỏi nhiều.
Cô vào phòng tắm, trước hết cởi đồ lót ra giặt sạch, dùng bột giặt chà xát mấy lần, còn chưa xong, lại lấy một chút sữa tắm giặt lại.
Chà xát cho đến mức tay cô đều đỏ bầm, cô mới hài lòng một chút, nhìn đồ đã sạch sẽ, không nhịn được lại cúi đầu ngửi một cái…
Ngay sau đó lại cảm thấy xấu hổ, cô làm vậy giống như một kẻ biến thái.
Ừm… Sạch sẽ rồi.
Đem cửa mở ra một một chút, vươn tay ra, cất cao giọng nói: “Mặc Thời Khiêm, Mặc Thời Khiêm…”
Thời điểm cô muốn mở miệng chuẩn bị kêu lần thứ ba, giọng nói trầm thấp Mặc Thời Khiêm vang lên, đem đồ trong tay cô cầm đi.
Trì Hoan suy nghĩ một chút đã cảm thấy da mặt nóng lên: “Mặc Thời Khiêm, anh sấy khô cho em, tắm xong phải mặc.”
“Được”
Đợi cô tắm giặt xong, đồ lót cư nhiên đã được sấy khô. Trì Hoan dùng khăn lông trùm mái tóc dài lại, Mặc Thời Khiêm mặc áo sơ mi trắng từ bên trong đi ra.
Không có dép, cho nên Mặc Thời Khiêm cũng phải đi chân trần.
Trì Hoan mang quần áo của mình bỏ vào trong máy giặt xong đi lấy thêm bột giặt, sau khi trở lại để Mặc Thời Khiêm sấy tóc cho cô.
Âm thanh vi vu của tiếng máy sấy vang lên, giọng Mặc Thời Khiêm trầm thấp ở phía trên: “Tâm trạng khá hơn chút nào không.”
Trì Hoan sửng sốt một chút: “Cái gì?”
Tâm trạng cô không tốt sao, cô chỉ là thân thể có chút không thoải mái mà thôi, ai bảo cơ thể lười biếng còn có chút vui vui mừng mừng.
Mặc Thời Khiêm cười hòa nhãn lại.
Nhưngx cô gái như cô, thân thể không khỏe, lại lười biếng.
Đồng thời cảm giác khó chịu trong lòng theo bản năng mệt mỏi, chán trường cũng tăng lên, ngược lại lại khiến người như bọn họ trở nên khó chịu, hô hấp trở nên khó khăn hơn.
Cho nên từ trước đến giờ đối với những cô gái, chỉ muốn ngủ, không muốn ăn cơm không muốn tắm, cử động một chút cũng không muốn, tâm trạng khó chịu nhưng lại khiến cho người khác dễ dàng yêu thích.
Trì Hoan ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ bé rất nghiêm túc: “Mặc Thời Khiêm.”
Mặc Thời Khiêm ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, bưng ly trà trên bàn uống: “Sao?” Cô giả vờ ho hai tiếng, mặc dù đã rất kìm nén, nhưng vẫn mở miệng:”Em cho anh biết…thân thể em còn chưa thoải mái..Mặc dù mấy ngày này ở lại đây…nhưng em sẽ không..sẽ không…”
Hắn có chút buồn cười nhìn cô: ” Sẽ không cái gì?”
“Thân thể em không thoải mái, sẽ không làm loại chuyện đó.”
Hắn nhìn qua giống như là không quá để ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu:” Thân thể khỏe mạnh là có thể làm?”
” Chờ thân thể của em khỏe rồi lại nói.”
” Ừ, tốt.”
“Còn có!”
Hắn nhướng mày, chờ đợi cô nói.
Cô nâng cằm: ” Em sẽ không cùng với anh ngủ chung một giường.”
Mặc Thời Khiêm một lúc lâu không có lên tiếng.
“Anh hẳn biết, coi như là phát triển bình thường, tình nhân cũng sẽ không nhanh như vậy liền cùng giường chung gối. Hơn nữa chúng ta là bởi vì sai sót mới ở chung với nhau.”
Nam nhân nhàn nhạt: ” Anh đây nhà cũng chỉ có một cái giường.”
Trì Hoan sống lưng thẳng tắp:” Anh ngủ trên sàn nhà.”
Mặc Thời Khiêm không có nổi giận, chẳng qua là không có chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm cô nhìn một lúc lâu, sau đó hơi híp mắt lại cười nhạt: ” Muốn anh ngủ trên sàn nhà?”
Không phải là ghế sa lon, không phải là thư phòng, không phải là lại đi mua giường tạm thời mà là, sàn nhà.
Hơn nữa hai chữ này, cô đặc biệt nhấn mạnh.
Cô ngồi trên ghế sa lon, chân lười biếng gác lên bàn: ” Bắt anh ngủ trên sàn nhà đã là may cho anh, anh vốn nên là nằm trong nhà giam!.”
Bị thua thiệt lớn như vậy, tuy nói không để cho hắn đi tự thú, nhưng để cô không có chút nào so đo mà cho qua như vậy, cô thật sự là không làm được.
Hơn nữa cô mấy ngày nay cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, mỗi làn khó chịu sẽ là cô..
Hắn mãi mãi vẫn là bộ dáng ung dung nhàn nhã. Mặc Thời Khiêm nhìn cô: ” Anh ngủ trên sàn nhà, em rất vừa lòng?”
Thân thể khỏe mạnh, chuyện hôn lễ đã xong, rốt cuộc bắt đầu đem mũi dùi chỉ hướng hắn?
Hắn xem thấu tâm tư của cô, Trì Hoan cũng không phải che giấu nữa:” Đúng vậy! Anh không thể không nhận một chút trừng phạt nào. “ Dừng một chút, cô lại đắc ý bổ sung: ” Hơn nữa, được ở chung với em là phúc của anh.”
Nam nhân vẫn thờ ơ như cũ, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được hắn đang vui vẻ.
Trì Hoan nắm chặt tay, từ trên ghế salon đứng lên: ” Cứ như vậy! Em đi ngủ, ngày mai đi mua đồ. Chờ em lúc nào cảm thấy anh biểu hiện tốt, anh sẽ không phải ngủ trên sàn nhà nữa.”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->