Bởi vì lúc anh ta nói anh ta và Beth cái gì cũng không có, ánh mắt ngữ điệu biểu tình, thủy chung đều là bình tĩnh thản nhiên, không có nửa điểm dấu vết chột dạ.
Huống chi Mặc Thời Khiêm, vốn là là tính tình cực kỳ bình tĩnh.
Theo trình độ nào đó mà nói, bảo anh ta nói dối, còn khó hơn bảo anh ta nói thật.
Nhưng sự thật cũng không thể dùng hai chữ trực giác hồ đồ qua.
Một thân kia của Beth là biến thành như thế nào.
Trong mấy tiếng bọn họ ở chung một phòng kia, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nếu cái gì cũng không có phát sinh, vậy thì có cái gì là không thể nói?
Trì Hoan mím môi, qua một hồi lâu mới nói, "Anh ấy nói anh ấy và Beth không có gì... tôi... Sẽ không hỏi."
"Vì sao không hỏi?"
"Tôi..."
"Em không dám?"
Ba chữ này, Mạc Tây Cố dùng là câu hỏi, nhưng ngữ khí là hoàn toàn trần thuật.
Anh tiếp tục thản nhiên nói, "Em sợ anh ta là đang nói dối lừa em, em càng sợ, nếu đó là một lời nói dối, nhưng chính em vạch trần nó... Bởi vì người đàn ông kia giống như không phải cao thủ nói dối, chỉ cần em vừa truy vấn, có lẽ liền sơ hở chồng chất, cho nên em không dám."
Yêu sao?
Là vì quá yêu đi.
Cho nên sợ xuất hiện một chút manh mối sẽ làm chính mình rời đi.
Trì Hoan không nói gì.