Mặt Trì Hoan dán gối đầu.
Sạch sẽ, mềm mại, ấm áp.
Sau khi ngủ trong chốc lát, đôi mắt của cô lại mở ra.
Không biết qua bao lâu, Mặc Thời Khiêm đi ra từ trong phòng tắm, động tác xốc chăn lên nhẹ như là không có, trên người mang theo ôn lạnh ẩm ướt, cùng với mùi hương sữa tắm.
Anh nhẹ nhàng lại gần qua, ngực dán lưng cô.
Trong bóng đêm, tựa hồ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Giọng nói trầm thấp đủ cho như là ảo giác, hoặc như là một giọt mực đặc, nhỏ vào trong ly nước, sau đó dần dần, một tầng một tầng nhiễm lan ra.
Lông mi tinh tế dày đậm của Trì Hoan, đột nhiên rung rung một chút.
Cô vốn là thật muốn nghỉ ngơi, bởi vì cô xác thực mệt mỏi, không có tâm tư suy nghĩ chuyện này.
Nhưng nằm ở trên giường, đầu óc lại là một mảnh rõ ràng, không hề buồn ngủ.
Tay người đàn ông vòng eo nhỏ của cô, kéo cô vào càng sâu trong lồng ngực của anh, môi mỏng dừng ở trên gương mặt mềm mại xinh đẹp của cô, tiếng nói trầm thấp như là tràn ra từ chỗ sâu trong cổ họng, "Hoan Hoan."
Thần kinh Trì Hoan hung hăng bị kéo một chút.
Sau đó, có vài giây, cô đều nghĩ đến tiếng gọi trầm thấp này chính là ảo giác của cô.
Mặc Thời Khiêm ôm cô, hôn, "Anh biết em không ngủ."
Anh xoay nửa thân thể của cô sang, trong bóng đêm lưu luyến hôn mặt của cô, cúi đầu nói, "Có phải Tống Xu nói gì đó khiến em tức giận hay không, nói cho anh biết."
Cô nhắm mắt lại, tùy ý anh hôn, "Không có."