Hai người phụ nữ này... Quả thực chính là khi dễ người!!!
Trì Hoan chính là không nhanh không chậm thu hồi cái ly, ngước mặt rất "Áy náy" thực vô tội nói, "Thực xin lỗi nha, tôi vốn muốn nhìn nhìn lén bài của anh một chút, không nghĩ tới không cầm chắc cái ly, dội lên người anh."
Vốn muốn nhìn lén bài của anh...
Khi dễ người, thực đặc biệt sao có khi dễ người như vậy.
Sở Tích nhàn nhạt liếc quần ướt nhẹp của người đàn ông, "Cô ấy mới vừa uống một ngụm, có thể nóng bao nhiêu, có cần kêu lớn tiếng như vậy sao, còn chơi nữa hay không? Không chơi nhường chỗ, tiếp tục nhanh rút khỏi bài một chút, chậm trễ thời gian."
Một búng máu chận ở cổ họng.
Hôm nay thật sự sắp bị hai người phụ nữ kẻ xướng người hoạ này làm nôn chết tại đây.
Tiếng nói kiều mỵ của Trì Hoan lười biếng cười, "Quần này của anh ướt như là... Nhìn thật sự là khiến người ngượng ngùng, không bằng đi lên boong thuyền thổi thổi đi, gió biển rất lớn, thổi lập sẽ khô."
Cô khẽ mỉm cười, ngược lại cười tủm tỉm nhìn về phía Tiêu Ngự, "Tiêu thiếu, anh muốn đổi một thủ hạ lên không?"
Tiêu Ngự nuốt mây phun khói, ánh mắt đều là âm ngoan, lại cười thấp mê khàn khàn, "Vậy chỉ có thể tôi tự mình lên."
Hơn nữa buổi tối đủ anh thấy rõ ràng vì sao Mặc Thời Khiêm kêu hai người phụ nữ này lên.
Trì Hoan xuất đạo sớm, cho nên cô vào đời rất sớm, hành tẩu vòng giải trí, gặp qua người muôn hình muôn vẻ, phân rõ đủ hạng người, hơn nữa hiểu biết bọn họ, am hiểu tận dụng mọi thứ.
Nếu Trì Hoan này gọi là thông minh, như vậy Sở Tích chính là chỉ số thông minh cao thực thuần túy, trí nhớ và tính nhẩm đều là hạng một, hơn nữa lực chú ý cực kỳ tập trung, rất khó bị quấy rầy.