Nhưng anh lại chưa từng nói với cô.
Người đàn ông nâng cằm lên, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, thản nhiên hỏi, "Thấy được không?"
Trì Hoan mạc danh kỳ diệu, "Cái gì?"
Trong biệt thự có rất nhiều đèn sáng, ở trong màn mưa tối như mực, có vẻ đặc biệt mông lung.
Trong trời đông giá rét ở đây, cũng có loại hiu quạnh cô lãnh nói không nên lời.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Mưa rất lớn, vừa sét đánh lại tia chớp, hơn nữa buổi tối nhiệt độ thấp, mặt đường có thể sẽ kết băng, lái xe thực dễ dàng gặp chuyện không may."
Trì Hoan, "..."
Cô bĩu môi, "Còn không bằng khắp em ở nhà xem phim kinh dị."
Người đàn ông nhướng mày, "Em còn xem?"
Anh nghĩ đến sau lần đó, cô hẳn là có tự mình hiểu lấy.
Nghiêng mắt liếc nhìn cô một cái, "Em đừng hy vọng anh lại cùng nhau xem với em."
So sánh với phim kinh dị, nhìn cô càng thêm khủng bố hơn là xem phim kinh dị.
Trì Hoan bất mãn với thần sắc thập phần ung dung này của anh, lập tức trừng mắt, "Anh đây là thái độ gì? Em nói không muốn tham gia tiệc tối thối nát này, anh nói muốn tới, em đã cùng đến với anh rồi, hiện tại anh nói ở nơi rách nát này, em cũng không nói cái gì, em bảo anh cùng em xem bộ phim kinh dị, anh còn dám không vui lòng như vậy?"
Mặc Thời Khiêm, "..."
"Anh buông tay cho em, không cho phép anh ôm."
Anh đương nhiên sẽ không thả, thậm chí cúi đầu đi hôn má của cô, "Được rồi được rồi, anh xem với em, hửm?"