Mặc Thời Khiêm híp mắt, hơi hơi gật đầu, cũng thản nhiên ra tiếng, "Mạc thiếu."
Mạc Tây Cố đáp lại một nụ cười nhạt, "Mặc tổng."
Trì Hoan cũng lộ ra một mỉm cười lễ tiết với anh ta.
Tuy rằng cô không biết vì sao đơn độc mở tiệc tối chiêu đãi Laurence, Mạc Tây Cố lại xuất hiện, nhưng cô cũng không hỏi nhiều vào lúc này.
Mặc Thời Khiêm một tay bung dù, tay kia thì ôm thắt lưng Trì Hoan, hai người đi ở phía trước.
Mạc Tây Cố thân sĩ đi theo phía sau bọn họ.
Anh ta một tay che dù, tay kia thì cắm ở túi quần tây, giày da màu đen giẫm đường đá cuội, lẳng lặng nhìn bóng dáng bọn họ.
Xem như mất đi sao?
Anh chưa từng cảm thấy chính mình yêu Trì Hoan, cũng tựa hồ chưa bao giờ từng có cảm giác rất sâu khắc với cô.
Chỉ là từ sau khi cô biến mất ở trong cuộc sống của anh, anh liền hư không lợi hại.
Anh cũng chỉ cảm thấy không quen, người ở trước mặt anh nói nhao nhao ồn ào bốn năm đột nhiên không thấy, là ai đều sẽ không quen.
Anh chưa bao giờ cố ý suy nghĩ đến cô, cũng càng thêm không có cố ý đi quên.
Vốn tưởng rằng sẽ theo thời gian mà phai nhạt, nhưng bộ dáng của cô lại theo thời gian trôi qua càng phát ra rõ ràng.
Ngay cả những giọng nói và dáng điệu chưa từng lưu ý qua, đều ở trong lúc anh không lưu ý, sôi nổi ở trước mắt anh.
Bữa tiệc này là Mạc phu nhân bảo anh tới đây gặp mặt với chủ tịch Clod-Summer, về sau nếu có cơ hội hợp tác sẽ dễ nói chuyện, anh vốn là không muốn đến, cơ hội Mạc thị và Clod-Summer hợp tác cũng không nhiều.