Phim khủng bố vẫn đều là loại Ninh Du Nhiên yêu nhất, từ trước đến nay cô ấy đều thuộc như lòng bàn tay, Trì Hoan là mới vừa nhập môn, ở giai đoạn vừa sợ lại muốn xem -- cho nên tốt nhất là có người bồi cô cùng nhau xem.
Xem cả một buổi chiều, thỏa ước mong nguyện.
Bên ngoài là trời đông giá rét bị tuyết đậm bao trùm, bên trong máy sưởi sung túc, ánh sáng sung túc, vùi ở trong sô pha xem phim kinh dị cũng là một loại cảm thụ thoải mái khác.
Lúc chạng vạng, Ninh Du Nhiên hỏi, "Hoan Hoan, là tớ đến nấu cơm, hay là chờ bạn trai cậu trở về, tớ đi về nhà ăn?"
Trì Hoan nghĩ nghĩ.
"Để tớ gọi điện thoại cho anh ấy đã, nếu anh ấy trở về thì cậu trở về nhà ăn với ba mẹ cậu, nếu anh ấy không trở lại... Cậu liền ở lại ăn với tớ."
Ninh Du Nhiên, "... Cậu nhất định phải trọng sắc khinh bạn như vậy sao?"
Trì Hoan nhìn di động ấn dãy số, lười biếng đáp, "Chẳng lẽ tớ không phải vẫn luôn trọng sắc khinh bạn như vậy?"
Ninh Du Nhiên, "..."
Trì Hoan cầm di động gọi thông dãy số của Mặc Thời Khiêm.
Khi cùng trêu ghẹo với Du Nhiên thì bầu không khí khá thoải mái, thế cho nên Trì Hoan quên hai ngày này lúng túng không hiểu nhau giữa cô và Mặc Thời Khiêm, thẳng đến tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, "Hoan Hoan."
Cách thật sự gần, giống như ở bên tai của cô, là trầm thấp cô quen thuộc.
Trì Hoan khẽ cắn môi, "Anh trở về ăn cơm chiều không?"
Yên tĩnh vài giây, "Có."
"Vậy... chừng nào thì anh trở về?"
"Tan tầm trở về đi, rất nhanh."