Thật ra Trì Hoan không giống với anh, anh đối với Laurence là không hề có tình cảm, cũng chưa từng có qua, bởi vì bắt đầu từ khi anh sinh ra đến hai mươi lăm năm sâu, cho tới bây giờ anh đều chưa từng gặp qua người gọi là cha này.
Nếu nói thất vọng, từ lúc hơn hai mươi năm trước anh và dì nhỏ cùng đi Pari tìm ông ta, ông ta cự tuyệt không gặp, liền chặt đứt tất cả tình cảm có hoặc là có thể có.
Nhưng cô không giống, mẹ cô là ở lúc cô mười bốn tuổi ly hôn với ba cô, hơn nữa buông tha quyền nuôi nấng cô, gả cho một người đàn ông khác, đi qua châu Âu, hơn nữa từ đó không gặp lại nữa.
Trì Hoan đứng không nhúc nhích, Mặc Thời Khiêm cũng không nói chuyện, trực tiếp ôm ngang cô đi ra ngoài.
Cô ôm cổ anh, vùi đầu ở trên bờ vai của anh.
Chân dài của người đàn ông đi về phía chiếc xe Gus, đột nhiên, một giọt lạnh lẽo lọt vào trong cổ áo sơ mi của anh.
Giọt thứ hai theo sát sau đó, giọt thứ ba rơi xuống như mưa.
Bãi đỗ xe lúc này im lặng không có âm thanh gì.
Cũng không có tiếng khóc của phụ nữ.
Mặc Thời Khiêm dừng bước chân lại, cúi đầu hôn hai má của cô, "Hoan Hoan, " Tiếng nói của anh trầm thấp, mang theo thương tiếc cùng đau lòng ngay cả chính anh cũng không phát hiện được, "Sở Tích nói không nhất định là đúng, bởi vì nguyên nhân nào đó, từ nhỏ cô ta đã bị nhà họ Sở cho rằng là sao chổi, đến ngay cả mẹ ruột của cô ta cũng đều trách cô ta hại chết anh mình, cho nên cô ta không hiểu tình thân là cái gì... Trên đời này trùng hợp như thế nào đều có khả năng phát sinh, hửm?"
"Anh thật sự nghĩ như vậy sao?"
Trên mặt của cô đều là nước mắt, dán ở trên cổ của anh, một mảnh lạnh lẽo, khàn giọng hỏi.
Người đàn ông lặng im vài giây, mới cúi đầu thản nhiên nói, "Anh nghĩ như thế nào không quan trọng, quan trọng là em nguyện ý tin tưởng cái gì."